Hai ngày gần đây Ôn Nghiên không còn bị tái phát cảm cúm, đã hoàn toàn khỏi hẳn, vết thương ở tay cũng hồi phục nhanh hơn dự đoán, mọi thứ đều diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Theo kế hoạch ban đầu là tối thứ Sáu Ôn Nghiên sẽ cùng Cố Lẫm Xuyên quay về nhà cũ, diễn vai vị hôn phu tình cảm khắng khít.
Nhưng Cố Lẫm Xuyên lại phải đi công tác từ thứ Năm, hôm sau cũng không kịp về nên việc đến nhà cũ bị lùi lại.
Ôn Nghiên không hỏi anh đi công tác ở đâu hay đi làm gì. Cậu chỉ lo làm tốt phần việc của mình, với mọi sắp xếp của Cố Lẫm Xuyên đều không có ý kiến gì.
Cuối tuần trước, cậu đã thêm bạn với Chung Mính Trạch trên WeChat. Mỗi ngày đều đặn gửi hai tấm hình vết thương cho anh ấy xem, để bác sĩ kiểm tra tình trạng hồi phục. Chung Mính Trạch cũng thường xuyên hỏi cậu có đúng giờ bôi thuốc không.
Lúc này, Ôn Nghiên đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, chờ tới giờ ăn cơm. Nhận được tin nhắn liền cúi đầu nhắn lại, nói rằng có bôi thuốc đúng giờ.
Bên kia nhắn lại: Cậu tự bôi à?
Ôn Nghiên trả lời: Đúng rồi.
Tin nhắn lại tới nữa: Hai ngày nay vẫn là cậu tự bôi thuốc? Cố Lẫm Xuyên không giúp cậu sao?
Ôn Nghiên thành thật trả lời: Mấy việc nhỏ này tự mình làm được, không cần làm phiền Cố tổng.
Còn gửi thêm sticker thỏ con với dòng chữ: Em tự làm được đó [ta_có_thể. jpg].
Bên kia bỗng dưng im lặng không nhắn lại nữa.
Ôn Nghiên thấy có chút kỳ kỳ, nhưng lại không nghĩ ra là kỳ chỗ nào nên đành lắc đầu không suy nữa.
"Đang làm gì vậy?" Đúng lúc Cố Lẫm Xuyên từ trên lầu đi xuống, thấy Ôn Nghiên đang hí hửng nhắn tin liền bước tới hỏi: "Đang nói chuyện với ai đó?"
"Với trạ… à không, bác sĩ Chung." Ôn Nghiên vội sửa miệng.
"Em vừa mới gửi ảnh vết thương cho anh ấy xem, ảnh nói hồi phục rất tốt nên hỏi em có đúng giờ bôi thuốc không."
Hai hôm trước cậu có lỡ gọi một tiếng "trạch ca" trong nhà thì lập tức bị Cố Lẫm Xuyên nghiêm mặt cấm tiệt. Anh bảo Chung Mính Trạch đâu có ở đây, không cần gọi "ca" này ca nọ làm gì. Ôn Nghiên đành sửa miệng.
Cố Lẫm Xuyên nhẹ giọng "ừ" một tiếng, ánh mắt nhìn về phía cậu, ra hiệu: tiếp tục đi.
Ôn Nghiên hiểu ý, lập tức mở đoạn trò chuyện đưa cho anh xem.
Nội dung ngắn gọn, chẳng có gì đáng ngờ nên vài giây là đọc hết. Nhưng không hiểu sao Cố Lẫm Xuyên lại cầm điện thoại xem hơi lâu.
Cậu lưu tên Chung Mính Trạch là: bác sĩ Chung.
Không có gì sai, nhưng trong đoạn chat vẫn gọi anh là "Cố tổng".
Nghĩ kỹ lại, dạo gần đây Ôn Nghiên cũng chẳng gọi tên anh bao nhiêu lần.
Cố Lẫm Xuyên khẽ cau mày, không nói gì thêm. Khi đang định trả điện thoại lại, ngón tay bất cẩn lướt nhẹ, thoát ra khỏi khung chat rồi trở lại danh sách tin nhắn.
Danh sách bạn chat của Ôn Nghiên rất sạch sẽ, chỉ có ba người nên thứ tự hiển thị cũng rất rõ ràng.
Vừa chat xong với Chung Mính Trạch nên anh ta xếp đầu. Tiếp theo là Thẩm Dược. Người cuối cùng…
Cố Lẫm Xuyên chỉ liếc qua cũng nhận ra cái tên đó: Ông chủ.
Không cần đoán cũng biết là ai rồi.
Ngay khi Ôn Nghiên vừa định giật lại điện thoại, thì bị Cố Lẫm Xuyên nhanh tay giữ lại.
Ôn Nghiên chớp mắt ngạc nhiên: "Sao vậy ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!