Chương 11: (Vô Đề)

Mấy ngày tiếp theo, cuộc sống của Ôn Nghiên trôi qua vô cùng nhàn nhã và có quy luật.

Ban ngày cậu chỉ ăn cơm, uống thuốc, ngủ trưa, xem phim, tán gẫu với Thẩm Dược, buổi tối thì truyền dịch, sau đó lại đi ngủ.

Do thể trạng không tốt nên cậu phải truyền thêm một ngày dịch so với dự tính, đến ngày thứ tư mới hoàn thành, cảm mạo cũng gần như khỏi hẳn.

Trong khoảng thời gian này, vết thương ở cổ tay cậu cũng dần lên da non, luôn có cảm giác ngứa ngáy. Cố Lẫm Xuyên không cho phép cậu chạm vào chỗ đó.

Có lần Ôn Nghiên không nhịn được, định lén xoa quanh vết thương cho đỡ ngứa thì lại bị Cố Lẫm Xuyên bắt gặp.

Đối phương lạnh nhạt hỏi: "Không muốn sống nữa à?"

Rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng lại tỏa ra áp lực vô hình, khiến Ôn Nghiên chỉ biết cuộn tay lại, cúi đầu chột dạ.

Sau đó, dù có ngứa đến mấy thì cậu cũng không dám chạm vào vết thương nữa.

Việc cắt chỉ rơi vào cuối tuần, ban đầu Ôn Nghiên định tới bệnh viện nhưng có Chung Mính Trạch rồi, cậu chẳng cần đi đâu. Được Cố Lẫm Xuyên sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần ở nhà chờ là được.

Chung Mính Trạch mang theo hòm dụng cụ y tế quen thuộc, như thường lệ đến vào buổi tối. Khi giúp Ôn Nghiên cắt chỉ thì động tác của anh ta vô cùng nhẹ nhàng.

"Vết thương lành khá tốt đấy, có đau không?" Chung Mính Trạch vừa cắt xong một sợi chỉ, vừa thấp giọng hỏi cảm giác của cậu.

Cố Lẫm Xuyên ngồi cạnh bên, nghe vậy cũng nghiêng đầu nhìn Ôn Nghiên.

Ôn Nghiên lắc đầu: "Không đau, chỉ là vẫn hơi ngứa."

"Ngứa cũng phải nhịn." Cố Lẫm Xuyên không khách khí gì mà lên tiếng cảnh cáo.

Hàng mi dài của Ôn Nghiên cụp xuống:

"Dạ."

Chung Mính Trạch bật ra một tiếng "xì", liếc mắt nhìn Cố Lẫm Xuyên: "Sao cậu lại dữ thế?"

Chỉ vài ngày chung đụng, anh ta đã nhìn ra tính cách Ôn Nghiên là một "bánh bao mềm", mà lại không phải kiểu giả vờ mềm mại, mà là từ bản chất đã mang khí chất như vậy.

Nếu không biết chút ít về xuất thân của Ôn Nghiên thì anh ta sẽ nghĩ đây là một nam sinh được nuôi dạy trong gia đình ấm áp và tử tế.

Ở chung với cậu không chỉ dễ chịu mà còn có một loại sức hút khiến người ta muốn bảo vệ.

Hiện tại Chung Mính Trạch đã vô thức xem Ôn Nghiên như em trai ruột.

Cố Lẫm Xuyên cau mày, lạnh lùng liếc sang anh ta: "Liên quan gì đến anh?"

"Rồi rồi, không liên quan." Chung Mính Trạch nhún vai.

Cứ tiếp tục vậy đi, đến lúc theo đuổi người ta đau khổ thì đừng trách tôi không nhắc.

Chung Mính Trạch chờ ngày đó tới, rồi anh ta sẽ đứng một bên xem trò vui.

Anh ta nhẹ nhàng nhấn vào phần da hơi phồng quanh vết khâu của Ôn Nghiên, khẽ lật sang hai bên để kiểm tra, xác nhận:

"Lành tốt rồi, có thể tháo chỉ hết."

"Thật tốt quá, cảm ơn bác sĩ Chung." Ôn Nghiên cười rạng rỡ.

Hôm nay tháo chỉ xong nghĩa là chẳng bao lâu nữa cậu có thể ra ngoài chơi. Thật không uổng công mấy ngày qua cậu chăm sóc vết thương kỹ lưỡng đến thế.

"Gọi bác sĩ Chung nghe xa cách quá, nếu không thì gọi anh là ca đi? Coi như anh thêm được một đứa em trai nữa, thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!