Chương 10: (Vô Đề)

Vì có thể ra ngoài nên trong lòng Ôn Nghiên thật sự rất phấn khích.

Nhưng do ngại Cố Lẫm Xuyên vẫn ở bên cạnh, nên cậu chỉ có thể giả vờ ngủ. Cuối cùng giả mãi cũng… ngủ thật.

Lúc ấy hẳn là đã khuya. Đèn lớn trong phòng đều được Cố Lẫm Xuyên tắt hết, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ đầu giường, ánh sáng mờ mờ.

Cố Lẫm Xuyên đã ở trong bóng tối ấy, trông chừng Ôn Nghiên cả một đêm.

Thật ra anh hoàn toàn có thể sai người khác đến trông cậu. Nhưng trong xương cốt Cố Lẫm Xuyên vốn đã không thích người của mình ở chung phòng với người ngoài.

Huống hồ còn là cả đêm. Để người khác nhìn Ôn Nghiên ngủ?

Chuyện đó Cố Lẫm Xuyên sẽ không để xảy ra. Mà loại tính chiếm hữu này cũng đồng thời định trước việc anh sẽ phải tự mình bị vướng vào.

May mắn là, cả đêm Ôn Nghiên không sốt lại nên Cố Lẫm Xuyên cũng ngủ được một chút.

Sáng hôm sau khi Ôn Nghiên tỉnh dậy, Cố Lẫm Xuyên đã đến công ty từ sớm.

Ôn Nghiên cảm thán trong lòng: Quả nhiên là đại lão, đúng chuẩn chiến sĩ thi đua.

Lúc ăn sáng, chú Chu đưa cho cậu một tấm thẻ ngân hàng, tươi cười hiền hậu nói: "Thiếu gia nhỏ, tiên sinh bảo tôi đưa cái này cho cậu."

Mắt Ôn Nghiên sáng rực lên, kinh ngạc nhận lấy: "Anh ấy cho tôi?"

"Không phải "cho" cậu." Chú Chu bật cười, sửa lại: "Tiên sinh nói, đây là của cậu."

Ôn Nghiên sững người, sau đó nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của chú Chu, liền hiểu được điều gì.

Cho nên Cố Lẫm Xuyên đang nói với cậu rằng, đây không phải là bố thí hay ban phát tiền bạc gì cả, mà là trao cho cậu một sự tôn trọng tối thiểu.

Trái tim cậu bất giác run rẩy, Ôn Nghiên siết chặt tấm thẻ mỏng trong tay, vành mắt ửng đỏ: "Cảm ơn…"

Thấy Ôn Nghiên hiểu được lòng tiên sinh, chú Chu nhìn cậu đầy vui mừng:

"Buổi tối cậu có thể tự mình nói cảm ơn với tiên sinh."

"Tôi sẽ." Ôn Nghiên gật đầu thật mạnh. Do vẫn còn bị cảm nên giọng nói của cậu hơi khàn.

Tuy mới tiếp xúc chưa lâu, nhưng đến hiện tại, chú Chu vẫn có ấn tượng tốt với Ôn Nghiên. Ông dịu dàng nhắc nhở:

"Nhưng tiên sinh cũng nói, trước khi thân thể cậu hồi phục hoàn toàn thì không được ra ngoài. Tôi sẽ giám sát."

"Dạ." Ôn Nghiên đáp: "Tôi hiểu mà."

Chuyện này cậu đã đồng ý với Cố Lẫm Xuyên từ đêm qua rồi. Cậu sẽ không tự mình phá vỡ giao ước.

Sau bữa sáng, Ôn Nghiên bắt đầu ch** n**c mũi. Vừa xì mũi, cậu vừa trò chuyện với Thẩm Dược trên WeChat một lúc, còn hẹn sẵn sau khi khỏi bệnh thì sẽ cùng nhau ra ngoài chơi.

Buổi chiều, Ôn Nghiên cầm lấy tấm thẻ, đến chỗ chú Chu xin một chiếc iPad, rồi mở trình duyệt tìm kiếm cụm từ: "Làm thế nào để trở thành một người vợ đủ tiêu chuẩn."

Cậu nghĩ, dù gì cũng đã nhận tiền rồi, vậy phải "làm việc" thôi.

Những kết quả tìm kiếm hiện ra đầy rẫy màu mè, chủ yếu đều là: vợ nên nghĩ cho chồng như thế nào, vợ nên thông cảm ra sao, đừng quá mạnh mẽ, đừng khiến chồng khó xử, phải biết tiến lùi, phải cùng chồng chia sẻ khó khăn, phải giữ gìn hòa khí trong gia đình… blah blah blah.

Ôn Nghiên cố nén khó chịu mà đọc hết. Càng đọc đến cuối, mày cậu càng nhíu chặt, cả gương mặt là một mảnh ghét bỏ.

Trước tiên, loại tư tưởng này rõ ràng là cổ hủ và lạc hậu, lại còn tràn đầy cảm giác tự tôn tự đại của đàn ông. Có thể thấy chắc chắn là viết ra bởi mấy ông nam nhân tự luyến nào đó.

Vì toàn bộ trang ấy… không có lấy một câu khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!