Chương 1: (Vô Đề)

Đau quá…

Ôn Nghiên cảm thấy cổ tay đau nhức đến tê dại, trong người như có dòng máu không ngừng rút đi từng chút một, khoang mũi nồng nặc mùi máu tanh.

Mắt không mở nổi, cổ họng cũng phát không ra tiếng.

Trong đầu như có người âm thầm nhét vào một quả pháo lép, bên tai "tích——" một tiếng kéo dài không dứt, giày vò đến mức ý thức muốn vỡ vụn.

Xung quanh còn hỗn loạn tiếng người ầm ĩ, la hét, chửi rủa, cả căn phòng loạn thành một mớ.

"A a a ——"

"Mẹ ơi! Thằng nhóc ma bệnh này cắt cổ tay rồi!"

"Cái gì? Mau đưa tới bệnh viện! Đừng để nó chết!"

Ôn Nghiên nghe rõ nhất chính là câu: "Đừng để nó chết." Sau đó thì hoàn toàn mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện, không khí lẫn nước sát trùng gay mũi khiến cậu không thoải mái chút nào.

Ôn Nghiên chậm rãi mở mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà, hàng mi thật dài khẽ run lên vì hoảng loạn.

Trong lúc hôn mê, trong đầu cậu bị ép nhồi nhét vô số ký ức xa lạ với những thứ vốn không thuộc về cậu, bị ai đó mạnh mẽ dội thẳng vào.

Cậu… xuyên thư.

Xuyên vào chính quyển tiểu thuyết hào môn mà cậu vừa đọc trước khi chết.

Mà thân phận của Ôn Nghiên, là đứa con riêng bị nuôi bên ngoài của nhà họ Ôn. Không danh không phận, không địa vị, chỉ có sự khinh rẻ và ghét bỏ. Thân thể thì yếu ớt, bệnh tật triền miên.

Theo như cốt truyện, cậu bị đưa trở về nhà cũ sau nhiều năm sống bên ngoài, người giúp việc miệng gọi "tiểu thiếu gia", nhưng sau lưng lại không ngừng cười nhạo, nói cậu là đồ không thể lộ mặt.

Nguyên chủ vô tình nghe được lý do thật sự khiến mình bị đón về —— là để gả thay vào nhà họ Cố, làm đối tượng liên hôn với một người tàn tật.

Vì thế nguyên chủ nghĩ quẩn, cắt cổ tay tự sát để kết thúc cuộc đời bi thương và tuyệt vọng của mình.

Trong truyện, nhân vật này chỉ xuất hiện vài chương rồi "bay màu". Khi đó, vì thấy tên nhân vật trùng với mình nên Ôn Nghiên mới hứng thú đọc thử. Kết quả chưa đọc đến chương ba thì "cái tên bệnh ủ rũ pháo hôi" kia đã chết.

Tức đến mức cả đêm không ngủ, hôm sau tim phát bệnh mà chết thật.

Sau đó, cậu xuyên thành chính cái "pháo hôi đáng thương" đó.

Ôn Nghiên nắm chặt góc chăn, khẽ c*n m** d*** để lại một dấu răng, rồi cố ép ra một hơi thật dài.

Bị ném vào một nơi xa lạ hoàn toàn, cậu thật sự rất sợ.

Trước khi xuyên đến đây, cậu vốn sinh ra trong một gia đình yêu thương, dù thân thể yếu ớt bệnh tật nhưng được cha mẹ nâng niu như báu vật, cả đời chưa từng chịu nửa điểm ấm ức.

Giờ đột ngột rơi vào tình cảnh này… Cậu biết phải làm sao?

Ba mẹ nhìn thấy thi thể của cậu, chắc chắn sẽ rất đau lòng… chắc chắn sẽ khóc rất nhiều…

Nghĩ tới đây, khóe mắt Ôn Nghiên không kìm được ươn ướt, vành mắt cũng đỏ lên theo.

Đúng lúc này, "Phanh!" một tiếng, cửa phòng bệnh bị ai đó đẩy mạnh.

Ôn Nghiên hoảng sợ rụt người lại, theo bản năng quay đầu, nước mắt vẫn còn lấp lánh treo trên lông mi, sắp rơi mà không rơi, bộ dáng như sắp khóc lại không dám khóc, thoạt nhìn đặc biệt đáng thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!