Edit: Anh
_____________________
Nhận giải xong, Cao Phỉ không thể ngờ đến mục tiêu nhỏ của chính mình nhanh như thế mà đã thực hiện được.
Mất công cô còn lập cho chính mình các loại giả thiết này kia, bởi vì phải nổ lực thực hiện mục tiêu nhỏ mới có thể thực hiện được mục tiêu lớn hơn.
Đêm nay là một đêm không thể quên của Cao Phỉ, cô và Cố Nam Ngạn hai người, một người đoạt giải nữ chính xuất sắc nhất, một người đoạt giải nam chính xuất sắc nhất, hai người cầm cúp, loại cảm giác đường đường chính chính đứng chung một chỗ, nhìn vào máy ảnh của truyền thông chụp ảnh.
Cô cuối cùng cũng có thể xứng đôi với Cố Nam Ngạn.
Cô cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính mà đứng ở bên anh.
Hiện tại hai người còn có bé con, cuộc sống đã quá viên mãn, không còn đòi hỏi gì nữa.
Nếu không phải hai người lại hoán đổi thân thể.
Vừa mới bắt đầu mấy tháng, Cao Phỉ còn cảm thấy như vậy rất tốt, Cố Nam Ngạn làm cho bụng cô to ra cuối cùng cũng có thể để cho anh nếm chút mùi vị làm phụ nữ mang thai, chính là sau đó nghĩ ại, theo tháng thai nhi càng lúc càng lớn, càng gần với ngày dự sinh, làm cô càng ngày càng lo lắng.
Hai người như thế nào còn chưa đổi về nữa.
Chẳng lẽ thật sự muốn Cố Nam Ngạn sinh con sao?
Sinh con xong, còn muốn Cố Nam Ngạn ở cữ, còn muốn……bú sữa?
Cao Phỉ nghĩ đến đây, cả người đều không thoải mái.
Cố Nam Ngạn cho con bú sữa, người đàn ông này cho dù tố chất tâm lý mạnh cỡ nào đi nữa, sợ là cũng thể chịu nổi cảnh bé con nép vào ngực anh bú sữa mẹ, có khi nào anh sẽ phát điên luôn không.
Cao Phỉ cũng rõ ràng cảm nhận được sự lo lắng của Cố Nam Ngạn.
Cứ việc anh hiện tại ở trong cơ thể của cô, vẫn là một thai phụ, nhưng khi anh giơ tay nhấc chân, như cũ là một người đàn ông.
Rõ ràng là hiện tại cô nên chăm sóc Cố Nam Ngạn nhiều hơn một chút, nhưng trên thực tế, tuy đang mang thai, nhưng Cố Nam Ngạn vẫn tự động gánh vác trách nhiệm trụ cột gia đình.
Ngay cả mỗi lần cảm nhận bé con ở trong bụng chuyển động, biểu cảm trên mặt đều là "Tiểu gia hỏa này còn rất có lực" làm cha vui sướng, không lộ ra được chút nào biểu cảm của người làm mẹ.
Cao Phỉ cực kỳ lo lắng bởi ngày dự sinh chỉ còn khoảng một tháng nữa.
Lỡ như cô và Cố Nam Ngạn đời này đều không thể đổi về thì nên làm sao bây giờ?
Ngày bé con hạ sinh sắp đến, rốt cuộc là gọi cô là cha hay là mẹ đây?
Cao Phỉ mỗi lần nhìn thấy Cố Nam Ngạn đỡ bụng to liền cảm thấy vất vả, vừa mới bắt đầu loại cảm giác mới lạ cùng vui sướng khi Cố Nam Ngạn cũng mang thai, nhưng dần dần cảm giác ấy biến mất, hiện tại trong lòng tràn đầy mong muốn chính mình được hoán đổi trở về.
Hai người bọn họ ai về chỗ người nấy.
Cô cái gì cũng mặc kệ chỉ lo ăn ăn uống uống nuôi bé con, Cố Nam Ngạn từ trong ra ngoài phụ trách chăm sóc cô, giống như những người làm cha tiêu chuẩn khác bận trước bận sau, mà không phải giống như bây giờ, làm cha rồi lại làm mẹ, vừa đỡ bụng to vừa chuẩn bị công tác tiền sản, càng chịu đựng trong lòng cô càng có cảm giác mơ hồ.
Cao Phỉ bắt đầu tự hỏi cô cùng Cố Nam Ngạn lần này là như thế nào mà đổi.
Là ở đêm tân hôn, cô mang thai, hai người cái gì cũng đều không làm được, trò chuyện một lát, kết quả Cố Nam Ngạn bị cô trêu chọc nổi lên phản ứng, sau đó bắt lấy tay cô nhờ cô giúp đỡ giải quyết một chút.
Tuy rằng hai người lần đầu tiên hoán đổi đã thử qua cách dựng lại hiện trường lúc đó, nhưng mọi thứ đều vô dụng, chỉ là lúc này đây, Cao Phỉ vẫn là muốn thử một chút.
Không thử làm sao biết.
Buổi tối, Cố Nam Ngạn nằm ở trên giường, phía sau lưng dựa vào một cái gối, đang xem sách dành cho phụ nữ mang thai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!