Edit: Mâu.
Biển số phòng Vip phản chiếu ánh sáng, Cao Phỉ nhìn thấy gương mặt mình, chính là gương mặt anh tuấn của Cố Nam Ngạn mà mấy tiếng trước cô vừa khen ngợi.
Cô chưa bao giờ nghĩ tình tiết cẩu huyết huyền huyễn như thế sẽ xảy ra trên người mình.
Và Cố Nam Ngạn chắc chắn cũng không nghĩ tới.
Không có tiếng hét sợ hãi, có lẽ là do từng thấy tình tiết này trong phim nên hai người đều tương đối trấn định.
Hoặc nói đúng hơn là chỉ có Cố Nam Ngạn tương đối trấn định, còn Cao Phỉ sợ đến mức không thốt lên được tiếng nào.
Cao Phỉ nghe thấy giọng nói của mình biến thành giọng đàn ông, chính là giọng nói trầm thấp khiến fans có thể mang thai.
Cô nói: "Sao…. làm sao bây giờ?"
Cố Nam Ngạn không thể không ngẩng đầu. Anh nhìn gương mặt vốn là của mình bây giờ đang mặt ủ mày chau, vẻ mặt vô cùng phong phú.
Anh ngoài cười nhưng trong không cười, chậm rãi nhả ra hai chữ: "Cao Phỉ."
Mặc dù đây là giọng nói của cô, nhưng Cao Phỉ biết, người gọi tên cô như thế chỉ có thể là Cố Nam Ngạn.
Toàn thân Cao Phỉ đột nhiên có cảm giác được chiều mà lo sợ hoang đường.
Nhớ năm đó Cố Nam Ngạn nói "Tuyệt đối không có khả năng" còn không muốn nói thêm mấy chữ để thành câu hoàn chỉnh "Tôi với Cao Phỉ tuyệt đối không có khả năng".
Thậm chí có lần cô còn hoài nghi không biết Cố Nam Ngạn có biết tên cô hay không. Dù sao trong ấn tượng của anh, cô chính là một người không đuổi đi được, là nữ bình hoa ngốc nghếch ngực bự bị cự tuyệt còn muốn dán lên người ta.
Hiện tại xem ra, Cố Nam Ngạn có biết tên cô.
Bị gọi tên, Cao Phỉ giống như binh sĩ bị đội trưởng điểm danh: "Có!"
Cố Nam Ngạn hít một hơi sâu, cố nén lửa giận: "Tại sao cô lại chơi ván trượt ở khu hành lang phòng nghỉ hả!"
Cao Phỉ nhìn thoáng qua ván trượt trên mặt đất, bánh xe đã ngừng quay.
Cô nuốt một ngụm nước miếng: "Nói ra chắc anh không tin, là cái ván trượt động tay trước."
Cố Nam Ngạn: "Cô!"
Anh chỉ mới thốt lên một chữ "cô", người đối diện đã đột nhiên khom lưng cúi đầu trước anh 90 độ: "Xin lỗi tôi sai rồi. Tôi không cố ý hu hu hu hu hu…."
Cả đời này Cố Nam Ngạn cũng không thể tưởng tượng cảnh mình phát ra tiếng "hu hu hu hu".
Rõ ràng là Cao Phỉ đang xin lỗi, nhưng thứ đang khom lưng 90 độ lại là cơ thể anh.
Là hình ảnh "Cố Nam Ngạn" khom lưng 90 độ xin lỗi "Cao Phỉ".
Cố Nam Ngạn cảm giác huyệt thái dương đang nhảy thình thịch: "Đủ rồi!"
"Đứng lên cho tôi!"
Cao Phỉ ngồi dậy.
Rõ ràng cô xin lỗi rất thành khẩn, hai mắt đỏ lên.
"Làm sao bây giờ?" Cô hỏi bằng giọng mũi.
"Hay là chúng ta đâm lại đi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!