Chương 15: (Vô Đề)

Edit: QN.

Beta: Mâu.

Một màn này cũng đủ để lọt vào top mười cảnh quay đặc sắc của các chương trình giải trí trong năm nay.

Trong nhà xưởng lộn xộn, một người phụ nữ mặt mày dính đầy bụi bẩn, xanh xao, yếu ớt, dù vậy cũng không thể che giấu được dáng vẻ xinh đẹp, và hai người đàn ông đẹp trai đang cùng lúc đưa tay ra, muốn bế công chúa người phụ nữ này.

Đây rõ ràng là hình ảnh của một bộ phim thần tượng.

BGM [1] của những bộ phim Hàn Quốc rõ ràng nên vang lên vào lúc này.

[1] BGM is background music: nhạc nền.

Ảo tưởng của Cố Nam Ngạn quả thật không sai chút nào, bởi vì cảnh tượng lúc này thật sự rất giống phim thần tượng. Bây giờ kỳ thật đang có rất nhiều người điên cuồng bình luận, một làn sóng bình luận gào khóc hú hét gọi "Nghiêm Chuẩn", một làn sóng bình luận reo hò, cổ vũ cho "Thạch Tử An".

Đương nhiên, có rất nhiều fans của Nghiêm Chuẩn và Thạch Tử An không đồng ý với việc này, nhưng tất cả đều bị nhấn chìm bởi hết đợt sóng này đến đợt sóng khác của người qua đường.

Bây giờ sự tập trung của tất cả mọi người kể cả Nghiêm Chuẩn, Thạch Tử An, biên đạo hiện trường, và tất cả khán giả đang ngồi trước màn hình đều đổ dồn về một người – đó chính là Cao Phỉ.

Tất cả mọi người đều thấp thỏm, hồi hợp chờ xem nữ diễn viên chính trong phim thần tượng sẽ lựa chọn ai đây. 

Sau đó, với trái tim mong đợi, bọn họ đã nhìn thấy.

Tay trái Cao Phỉ đẩy Nghiêm Chuẩn ra, tay phải chặn Thạch Tử An lại, mặt xụ xuống một đống, động tác nhanh nhẹn, tránh thoát khỏi lồng ngực của cả hai người đàn ông.

Gần như là chạy trối chết.

Mọi người: "…"

Điều này đâu có giống với kịch bản của mấy bộ phim thần tượng.

Cố Nam Ngạn chạy cách xa Nghiêm Chuẩn và Thạch Tử An ba bước rồi mới dừng lại, vài bước này gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực của anh, bây giờ cả cơ thể và tay chân anh như nhũn ra, bụng dưới lại trướng đau.

Cố Nam Ngạn đưa tay che phần bụng dưới đang trướng đau của mình, đột nhiên, anh cảm giác dưới bụng có một dòng nước ấm đang chảy ra, giống như có thứ gì đó đang rò rỉ.

Thoạt đầu anh cũng không biết đó là gì, mãi cho đến khi anh đột ngột nhớ ra trong lúc thu dọn hành lý để đến đây, Cao Phỉ đã lặng lẽ nhét thêm hai gói băng vệ sinh vào vali của mình.

Cố Nam Ngạn ôm chặt lấy bụng mình, nhớ lại cảnh tưởng Cao Phỉ nhét băng vệ sinh vào, trong nháy mắt, anh gần như hóa đá.

Dường như cuối cùng anh cũng hiểu được vì sao cơ thể Cao Phỉ lại bất ngờ trở nên yếu ớt khác thường như vậy.

Thạch Tử An lo lắng hấp tấp chạy đến: "Chị Cao Phỉ, chị có sao không, có cần đến bệnh viện không?"

Nghiêm Chuẩn cũng bước đến: "Thế nào rồi?"

Môi Cố Nam Ngạn vốn đã nhợt nhạt bây giờ lại càng thêm trắng bệch, anh có thể cảm nhận sâu sắc cảm giác đau đớn ở bụng dưới, kèm theo đó là từng đợt nước ấm phun trào.

Trong khoảnh khắc ấy, nội tâm Cố Nam Ngạn tràn ngập bi thương, anh nhắm chặt hai mắt, yếu ớt nói: "Không cần."

Anh đi về hướng nhà vệ sinh.

Thạch Tử An lại chạy đến, nắm lấy cánh tay anh: "Chị Cao Phỉ hay là để em dìu chị đi."

"Không cần." Cố Nam Ngạn rút khuỷu tay mình ra khỏi tay Thạch Tử An, sau đó ôm bụng, đi thẳng về phía nhà vệ sinh, ánh mắt anh kiên định, khập khiễng đi từng bước một, tuy gầy yếu nhưng vẫn kiên cường, hùng dũng mà bị tráng.

Bóng dáng cô độc và đầy kiên định trong ánh chiều hoàng hôn, không khỏi khiến nhiều người xúc động.

Đến lúc này, cơ bản mọi người có mặt đều đã hiểu vì sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!