Chương 24: Phiên Ngoại Công Đức Viên Mãn 5

Nhiều năm trôi qua, rốt cuộc thì Tiêu Cù cũng về nhà một chuyến.

Sau khi Thịnh Vũ mất, hắn ở nửa kia Trái Đất vội vàng về nước, không khống chế được cảm xúc của mình, bí mật chôn ở đáy lòng nhiều năm cuối cùng vẫn không giấu được.

So với ba của Thịnh Vũ thì ba Tiêu cũng được tính là người cha hiền từ, nhưng dù vậy cũng không thể nào chấp nhận được chuyện đứa con trai độc nhất của mình thích đàn ông.

Mẹ Tiêu từ trước đến nay luôn yêu thương con cũng khiếp sợ không thôi, khuyên bảo mãi nhưng Tiêu Cù vẫn chẳng nghe lọt tai chữ nào.

Khi ấy, điều duy nhất Tiêu Cù biết được chính là, Thịnh Vũ không còn nữa, ánh sáng duy nhất của đời hắn đã tắt rồi.

Hai mươi hai tuổi là năm hắn vĩnh viễn không muốn nhớ lại nhất.

Năm ấy Tiêu Cù không gượng dậy nổi, bị ba Tiêu thất vọng tột cùng đưa tới bệnh viện tâm thần của quân đội.

Nơi ấy không có khái niệm ban ngày hay ban đêm, chỉ có điều trị mãi mãi không ngừng nghỉ.

Hắn dần dần cảm thấy sống không còn ý nghĩa nữa, chẳng thà chết đi cho rồi.

Tiêu Cù cũng đã từng khát vọng được mặc quân trang, nhưng quan hệ của Tiêu gia với quân đội quá sâu, một khi hắn nhập ngũ thì có lẽ cả đời này cũng sẽ không thoát khỏi sự khống chế của gia đình.

Vì tương lai của mình và Thịnh Vũ, Tiêu Cù quyết định đi một con đường khác.

Nhưng Thịnh Vũ nói đi là đi, những cố gắng của hắn còn chưa có kết quả thì tất cả đã hóa thành bọt nước.

Tiêu Cù hoàn toàn không chấp nhận được chuyện này.

Những tháng ngày ở bệnh viện tâm thần hắn chưa bao giờ tính thời gian, bởi vì thời gian với hắn đã không còn ý nghĩa nữa.

Thịnh Vũ đã mất rồi, mình ở bệnh viện tâm thần hay rời khỏi đây thì cũng đâu có gì khác nhau.

Là mẹ đón hắn ra, ý muốn đưa hắn về nhà.

Ba lại nhốt hắn ngoài cửa, thề thốt: "Mày không bỏ cái thói đấy của mày đi thì đừng bước vào cửa nhà họ Tiêu nữa!

"Cái gì mà thói này thói nọ? Tiêu Cù cười lạnh:"Thích người cùng giới tính là có bệnh sao?"

Ba Tiêu giận dữ, hắn rời đi không chút sợ hãi nào.

Sau khi cắt đứt với gia đình, ngột ngạt tích tụ trong lồng ngực thế mà lại vơi bớt đi một chút, Tiêu Cù bắt đầu chủ động tìm bác sĩ tâm lý, sau đó lại ra nước ngoài vừa học vừa làm.

Lúc về nước thì hắn đã trở thành một thương nhân thành công.

Người khác vì gia đình, vì ước mơ mà gắng sức làm việc, còn Tiêu Cù thì không có mục đích gì cả.

Nếu phải tìm một lý do để nói thì chính là, hắn không dám để bản thân nhàn rỗi.

Chỉ có bận rộn mới có thể tạm thời làm hắn không tuyệt vọng rơi vào nỗi đau khôn cùng.

Tiền kiếm được hàng năm, hắn lấy ra không ít để làm từ thiện.

Vẫn nói thương nhân thì mê tín, Tiêu Cù cũng không ngoại lệ.

Nhưng hắn làm việc thiện không phải vì mình, mà là hi vọng có thể tích được chút ít phúc đức cho Thịnh Vũ.

Hai năm nay ba đã càng dần càng già, không còn là quân nhân nói một không hai của năm nào nữa.

Mẹ cũng nhiều lần gọi điện đến, nói muốn gặp hắn.

Tiêu Cù đắn đo rất lâu mới quyết định về nhà một chuyến, đáp ứng nguyện vọng của cha mẹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!