Chương 17: (Vô Đề)

Trời vẫn chưa tối hẳn nhưng trong phòng đã chẳng còn bao nhiêu ánh sáng. Thịnh Vũ vùi mặt vào trong chăn, rõ ràng nhiệt độ trong phòng không thấp nhưng cậu lại không khống chế được run rẩy.

Lạnh quá, lạnh tới nỗi sâu bên trong xương cốt cũng cảm thấy rùng mình.

Khí lạnh dường như đi từ lòng bàn chân vào cơ thể, mang theo hơi thở chết chóc dày đặc, cậu căn bản không thể nào chống cự được.

Cậu đã tự hỏi cả buổi chiều, dần dần cũng nghĩ được rõ ràng.

Nói tới cũng làm lòng người thổn thức. Đời trước cậu làm người lỗ mãng, trước khi nhập ngũ tôn thờ vũ lực, thường xuyên đánh nhau với người khác, cảm thấy "tự hỏi" là việc yếu đuối, quản ba bảy hai mốt cái gì, ông đây xắn tay áo đánh một trận, không có chuyện gì là không thể dùng nắm đấm để giải quyết cả. Sau khi trở thành quân nhân thì tính tình đã thu liễm lại rất nhiều, dù sao thì quân đội kỷ luật nghiêm minh, hơn nữa xung quanh ai cũng là cao thủ lợi hại, nắm đấm dần trở thành không phải việc gì cũng có thể giải quyết được nữa.

Nhưng dù vậy thì cậu cũng không thích có chuyện gì cũng phải tự hỏi cả ngày.

Được sống lại một lần, cậu không thể không buộc bản thân phải tự hỏi.

Chắc chắn là không thể nói rõ đầu đuôi cho Tiêu Cù được. Kết cục của cậu đã được định sẵn là sẽ phải đi, Tiêu Cù tốn tám năm vẫn chưa thể bắt đầu một cuộc sống mới, nếu bây giờ lại lặp lại vòng nữa, để cái chết chia cắt hai người lần nữa thì làm sao Tiêu Cù có thể chịu đựng nổi?

Cũng không thể để Tiêu Cù nảy sinh quá nhiều tình cảm với cậu được. Thành Khoảnh thật sự có thể đã chết rồi, cũng có thể chưa chết. Sau khi cậu đi rồi, nếu Thành Khoảnh không trở về thì chỉ còn lại một thi thể lạnh băng, là một người thực vật sẽ không bao giờ tỉnh lại; nếu Thành Khoảnh trở về cũng chưa chắc đã sống được cùng Tiêu Cù. Đối với Tiêu Cù mà nói, cả hai khả năng này đều sẽ làm tổn thương đến hắn.

Cậu không muốn Tiêu Cù phải đau lòng, dù chỉ là nhẹ nhất cũng không.

Điều may mắn duy nhất là, cậu sẽ không ở lại đây lâu. Làm bạn bên cạnh Tiêu Cù một thời gian ngắn ngủi như vậy, Tiêu Cù cũng sẽ không có quá nhiều tình cảm với cậu. Đợi đến lúc cậu phải rời đi, cùng lắm Tiêu Cù chỉ cảm thấy thất vọng và mất mát thôi.

Thịnh Vũ xoay người, vùi mặt vào gối đầu lau nước mắt không tự giác chảy ra, cả người vì sợ hãi và đau đớn mà co lại càng chặt.

Muốn ở cạnh Tiêu Cù như vậy, đến bây giờ những ngày được may mắn làm bạn bên cạnh Tiêu Cù không còn duy trì được lâu nữa. Cậu lại không nhịn được rơi nước mắt, chỉ cần nghĩ tới cái chết sẽ bất tri bất giác xảy tới cậu lại sợ hãi khóc nghẹn ngào.

Có lẽ lập tức tan biến mới là kết quả tốt nhất. Cậu có thể cảm nhận được thân thể này bài xích mình ngày càng rõ ràng, các giác quan thoái hóa dần cậu còn có thể chịu được, khó chịu nhất chính là đau đớn từ trong thân thể.

Cậu từng là bộ đội đặc chủng kiên cường, chịu đau tốt hơn người bình thường nhiều, nhưng hiện tại cậu đã không chịu được nữa. Những đau đớn xuất phát từ gân cốt tim gan này lần nào cũng làm cậu chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, cho dù là nằm xuống vẫn đau nhức không thôi. Thuốc không có tác dụng, chỉ có nằm bên cạnh Tiêu Cù làm tâm lý cậu ngộ nhận thì mới có thể dễ chịu hơn một chút.

Cách duy nhất để chấm dứt đau đớn này chính là tan biến, nhưng cậu lại không nỡ.

Trong bóng tối tràn ngập tiếng khóc cố gắng kìm nén của Thịnh Vũ.

Tiêu Cù không ăn cơm ở nhà, trước khi đi còn dặn phòng bếp chuẩn bị đồ ăn nhẹ dễ tiêu hóa để đưa đến phòng Thành Khoảnh.

Thẩm Trạo đến làm tâm trạng hắn không yên, tuy là đã quyết định sẽ đối tốt với Thành Khoảnh nhưng lại không biết nên làm thế nào.

Giống như đã mất đi năng lực cưng chiều một người. Vừa rồi nhìn thấy Thành Khoảnh nằm cuộn người trên giường, rõ ràng hắn nên đi vào xem tình hình thế nào, sau đó tùy ý gọi người dậy ăn tối. Nhưng hắn lại chỉ dừng chân ở cửa một lát rồi rời đi.

Nếu người nằm trên giường là Thịnh Vũ, nhất định hắn sẽ không đi như vậy.

Đối với Thành Khoảnh, hắn thật sự không có nhiều tình cảm và kiên nhẫn. Những dung túng và chiếm hữu hắn biểu hiện ra bên ngoài đều là do hắn coi Thành Khoảnh là Thịnh Vũ.

Trừ cái này ra, Thành Khoảnh không còn chỗ nào khác hấp dẫn được hắn.

Tối muộn mới trở về biệt thự, quản gia nói cậu Thành vẫn chưa dậy, cháo vẫn còn ấm đặt trên bếp.

Tiêu Cù do dự không biết có nên tới nhìn thử Thành Khoảnh không, đi tới cửa phòng cuối cùng lại thôi.

Thân thể Thành Khoảnh không có vấn đề gì cả, chẳng qua là nghe được cuộc nói chuyện của hắn và Thẩm Trạo nên mới nhất thời hơi kích động thôi.

Hắn không có tâm tư nào đi dỗ Thành Khoảnh.

Chuyện bị coi là thế thân cho Thịnh Vũ, nếu Thành Khoảnh có thể chấp nhận mà tiếp tục ở lại đây thì hắn sẽ không bạc đãi; nếu không thể chấp nhận, hắn cũng sẽ không cứng rắn ép người ở lại.

Chỉ là sau ngày hôm đó, hắn phát hiện thái độ của Thành Khoảnh với mình có chút thay đổi. Không còn dính bên người hắn như lúc trước nữa, ngay cả ánh mắt nhìn hắn cũng thay đổi.

Phải hình dung sự thay đổi này như thế nào nhỉ? Đại khái là không còn khao khát, không còn nhiệt tình, nhưng lại có vài phần dịu dàng mà người khác khó nhận ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!