Chương 33: Diệu ca (6)

Đôi mắt đẹp của Trương Diệu Ca vừa đảo qua, rồi dừng lại ở trên mặt Địch Thanh:

- Gã muốn gặp mặt thiếp một lần, vậy còn chàng?

Mặc dù Trương Diệu Ca đang ở thanh lâu nhưng xưa nay chỉ bán nghệ không bán thân, bởi vì nàng hát rất hay nên những người đến gặp có thể nói là đông đuổi không hết. Nàng đã gặp qua rất nhiều người, đã sớm nhìn ra Thượng Thánh tuyệt đối không phải con nhà thường dân, nhưng loại người này nàng đã thấy nhiều nên cũng không để tâm. Trái lại Địch Thanh sau khi ngồi xuống, lại cứ đứng ngồi không yên, hết nhìn đông lại nhìn tây, dường như không thèm để ý tới nàng, khiến cho Trương Diệu Ca dâng lên một cảm giác mới lạ.

Nàng làm sao mà biết Địch Thanh đứng ngồi không yên là vì vết thương ở mông chưa khép miệng, đau như thể bị ai châm lửa sau mông, làm sao mà tập trung cho được. Nhìn đông nhìn tây bởi vì Địch Thanh nhớ tới lời nói dối, nếu giả trang bộ đầu cũng phải diễn được tư thế của bộ đầu, cần phải tìm được dấu vết của đạo phỉ để tránh bị lộ. Không biết trời xui đất khiến làm sao lại được Trương Diệu Ca thêm vài phần kính trọng.

Nếu như ba công tử Mã, Chu, Dương biết được, chắc chắn sẽ đập đầu xuống đất, máu tươi văng xa năm bước.

Thấy Trương Diệu Ca sóng mắt đưa tình, Địch Thanh do dự nói:

- Thực không dám giấu giếm, trước đây tại hạ không muốn, nhưng hôm nay nghe được khúc nhạc này, nói không chừng sau này sẽ muốn cũng nên.

Trương Diệu Ca nghe hắn nói xong chỉ mỉm cười. Người trung niên bên cạnh cười lạnh nói:

- Địch Thanh, đừng có động tâm, thật sự ngươi cho rằng Trương Diệu Ca thích ngươi sao? Nàng không có ý tốt với ngươi đâu.

Căn bản Địch Thanh không có ý nghĩ này, thấy người trung niên nói thế đột nhiên nhớ tới một điều, tức giận nói:

- Hóa ra điều đó làm ngươi không vừa ý sao?

Trương Diệu Ca thấy Địch Thanh tức giận thì cũng không nói nhiều, mỉm cười ngồi xem kịch hay. Phụ nữ ai mà chẳng thích đàn ông đấu đá tranh giành nàng, Trương Diệu Ca dù thanh cao song cũng chẳng phải ngoại lệ.

Người trung niên mập trắng nói:

- Nếu ngươi tưởng ai cũng mê mình, thì đã sai hoàn toàn rồi. Ngươi có biết Mã Trung Lập là người thế nào không?

Thấy Địch Thanh lắc đầu, người trung niên mập trắng lặng lẽ cười lạnh, nói:

- Gã là con trai của Mã Quý Lương, ngươi có biết Mã Quý Lương là ai không?

Địch Thanh thở dài nói:

- Ta cần gì biết hắn là ai? Cho dù hắn là hoàng đế thì cũng có liên quan gì đến ta?

Người trung niên mập trắng cười thâm thúy nói:

- Nhất định ngươi phải biết rõ hắn là ai mới được! Mã Quý Lương là Đãi chế(6) ở Long Đồ các (7) và cũng là con rể của Lưu Mỹ, Lưu Mỹ là anh trai của Hoàng Thái hậu, Hoàng Thái hậu là ai ngươi có biết không?

Thượng Thánh cau mày, muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lại nuốt xuống.

Địch Thanh thầm giật mình, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra không thèm quan tâm, nói:

- Điều này đương nhiên ta biết. Ta còn biết Hoàng Thái hậu liêm chính công minh, được thiên hạ ca tụng, tuyệt đối không để hoàng thân quốc thích làm xằng làm bậy đâu!

Người trung niên mập trắng thoáng run sợ, quay đầu nhìn sang Thượng Thánh. Thượng Thánh nở nụ cười có chút kì quái, bất ngờ nói:

- Các hạ nói không sai, một khi đã như thế thì nghe nhạc chẳng phải hay hơn sao.

Trương Diệu Ca lại nói:

- Trái lại thiếp vẫn muốn hỏi vị tiên sinh này, vì sao vừa rồi ngài nói thiếp không có ý tốt với Địch Thanh?

Lời của nàng không nhanh không chậm, người ta trách móc nàng cũng được, chửi bới nàng cũng được, thoạt nhìn vẫn đối đáp tự nhiên không có chút nào phật lòng.

Người trung niên mập trắng nói:

- Đương nhiên ngươi biết rõ Mã Trung Lập không dễ chọc vào, nhưng chắc hẳn cũng không muốn tâm sự cùng hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!