Chương 22: Kinh diễm (4)

Địch Thanh bị vẻ mặt không hài hoà của người kia thu hút, không khỏi nhìn trộm vài lần. Không ngờ khi người kia vừa tới trước cửa điện thì một cơn gió thổi qua, làm trường sam của người đó bay lên, Địch Thanh nhìn thấy đai lưng màu xanh biếc của người đó lộ ra, bỗng nhiên cảm giác ngực mình như bị đánh một quyền cực mạnh.

Đai lưng màu xanh biếc khuấy động đến ký ức chôn sâu của Địch Thanh.

Màu sắc của đai lưng kia chẳng phải chính là màu trang phục của Đa Văn Thiên Vương sao?

Khóe miệng kia hơi mỉm cười chẳng phải giống với nụ cười của Đa Văn Thiên Vương ở giữa điện, trong cái từ bi còn mang theo sự lạnh lẽo vô biên sao?

Địch Thanh nhanh chóng quay đầu lại liếc mắt nhìn tượng phật, càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình, xoay người lại lần nữa thì đã phát hiện người kia biến mất không còn hình bóng. Địch Thanh cất bước muốn đuổi theo, đột nhiên cảm thấy trong đầu đau nhức, lảo đảo muốn ngã, nhưng lại không thể nào di chuyển được, nhưng tư duy lại rõ ràng mà trước giờ chưa từng có. Sau lưng người đó chẳng phải đeo theo một cái túi hình dạng dài sao? Ở bên trong đó có thể là cây dù hay không?

Người đi đường lưng đeo một cây dù cũng không có gì lạ, nhưng cây dù của người này đeo chính là vũ khí đã làm cho Địch Thanh đau khổ nhiều năm!

Người đó chính là Đa Văn Thiên Vương!

Bằng trực giác, Địch Thanh khẳng định người hắn thấy chính là Đa Văn Thiên Vương. Nhưng sao Đa Văn Thiên Vương lại xuất hiện ở Đại Tướng Quốc Tự?

Địch Thanh nghĩ tới đây, trong lòng rất đau thương, hai tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào thịt. Sự đau nhức ở lòng bàn tay xua tan cái đau ở trong đầu Địch Thanh, lòng báo thù trỗi dậy, hắn lao ra khỏi Thiên Vương điện, khàn giọng nói:

- Đừng hòng thoát!

Lúc này hắn hoàn toàn không nghĩ đến chuyện mình không phải là đối thủ của Đa Văn Thiên Vương.

Nhưng Địch Thanh vừa mới lao ra khỏi Thiên Vương điện, trái phải hai người đi qua. Một người đang muốn tiến vào trong điện thì vừa vặn bị Địch Thanh va vào, không khỏi "Ai u" một tiếng, ngồi bệt ở trên mặt đất.

Thanh âm yếu ớt này như dòng nước xuân ấm áp, thì ra người bị Địch Thanh đụng vào chính là một cô gái.

Địch Thanh không quay đầu lại xin lỗi, khi chạy vội đi thì nghiêng liếc mắt nhìn nàng kia một cái, chỉ thấy được nàng có một đôi mắt trong veo sáng rực.

Nha hoàn bên cạnh nàng nói:

- Tiểu thư, người này thật vô lễ.

Địch Thanh nghe được lời trách móc, trong lòng cảm thấy áy náy, nhưng hắn đang nóng lòng truy tìm Đa Văn Thiên Vương nên không quay lại. Chạy vội một hồi ra khỏi Tướng Quốc Tự, người đi đường rất nhiều, lưng đeo cây dù cũng nhiều nhưng không có ai thắt đai lưng màu xanh biếc cả.

Địch Thanh dừng bước, mờ mịt nhìn xung quanh, lại đuổi theo về một hướng khác. Hắn giống như con ruồi không đầu, chạy loạn xạ khắp nơi, tìm kiếm bốn phía xung quanh, không hề để ý đến ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc của mọi người xung quanh nhìn hắn. Không biết đã qua bao lâu, tiếng chuông khánh xa xa truyền đến, Địch Thanh lúc này mới dừng lại, đấm một đấm vào cây hòe ở bên cạnh, phát hiện mình mồ hôi nhễ nhại, quá mệt mỏi.

Tìm không được rồi, tìm không được rồi!

Trong lòng Địch Thanh vang lên tiếng gào thét điên cuồng, trong mắt lửa giận hừng hực, không ngừng nghĩ: Vì sao Đa Văn Thiên Vương lại tới nơi này? Hắn tới nơi này một lần, có khi còn trở lại? Nhưng cũng có thể hắn chỉ tình cờ đi qua đây, cả đời này không bao giờ ... đến nữa...

Tâm tư của Địch Thanh như nước thủy triều, trong lúc nóng nảy, chợt nghe thấy giọng nói một thiếu nữ:

- Tiểu thư, chính là người này đã làm tiểu thư ngã, ánh mắt hắn rất dữ.

Địch Thanh nghe xong ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, hai người cô gái đang nhìn mình. Cô gái bên trái quần áo màu xanh nhạt, trang phục của một nha hoàn, đang dìu đỡ tiểu thư ở bên phải. Tiểu thư này khuôn mặt như tranh, y phục màu trắng tuyết, màu da còn trắng hơn so với y phục vài phần, thấy Địch Thanh nhìn qua, sóng mắt trong vắt như nước dời đi, nhỏ giọng nói với nha hoàn:

- Đừng có gây sự.

Tâm tư Địch Thanh rối loạn, muốn xin lỗi nhưng lại không nghĩ ra được lời nào để nói, bị ánh mắt trong veo của nàng kia quét qua, càng không được tự nhiên. Dưới tình thế cấp bách này, hắn liền xoay người bỏ đi, nhưng vẫn còn có thể nghe được tiếng lầm bầm của nha hoàn:

- Tiểu thư, lần này vốn định đi xem hoa mẫu đơn, nhưng chân của người bị trẹo rồi, còn có thể đi được không?

Tiểu thư này đáp:

- Thật khó khắn lắm mới đi ra ngoài được một lần, ài ... dù sao vẫn muốn đi xem.

Trong giọng nói mềm yếu của nàng còn mang một chút thất vọng.

Nha hoàn nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!