Chương 5: Kết oán

Trong tiếng oán than thấu trời thấu đất, đợt huấn luyện quân sự lần hai của khối 11 đã được xác định.

Diện tích của trường Phong Hoa rất lớn, có thể trực tiếp huấn luyện quân sự ngay bên trong trường.

Trước đợt huấn luyện quân sự mấy ngày, Hầu Mạch và một vài thành viên của đội tennis cố ý đi tìm huấn luyện viên.

"Việc này thầy nghe nói rồi, mấy ngày tới các em tham gia huấn luyện quân sự đi. Đến chiều muộn thì qua chỗ thầy tập luyện thêm một lúc, thầy muốn sắp xếp cho các em đi thi đấu, việc tập luyện không thể gác lại được."

Đám tuyển thủ cúi đầu ủ rũ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Thực ra ý của bọn họ vốn là muốn nhờ huấn luyện viên hỗ trợ, giữ bọn họ lại ở sân tập luyện, không phải tham gia huấn luyện quân sự nữa, chủ yếu là vì tập quân sự quá nóng.

Ít ra bọn họ hoàn toàn nguyện ý đánh tennis, nhưng huấn luyện quân sự thì không.

Cuối cùng chỉ còn Hầu Mạch và Tang Hiến được giữ lại.

Huấn luyện viên nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ, ngữ khí bất đắc dĩ cộng thêm vài tia tiếc nuối: "Hai người các em thực sự không thể đánh đôi à?"

Hầu Mạch và Tang Hiến cũng chẳng buồn nhìn đối phương, trầm mặc gật đầu.

Phong cách đánh bóng của Hầu Mạch và Tang Hiến hoàn toàn đối nghịch, bọn họ đã từng thử phối hợp đánh đôi hai lần, thực lực của đối phương rõ ràng không bằng bọn họ nhưng bọn họ vẫn thua toàn tập.

Hai người đều là những tuyển thủ có kỹ thuật cá nhân rất tốt, nhưng đáng tiếc đều thuộc loại hình muốn thể hiện thực lực quá mạnh, không có tinh thần nhường nhịn hi sinh, dẫn đến không thể hiểu nhau.

Lúc chơi bóng chỉ có thể liên tục va vào nhau, thậm chí còn suýt đánh nhau.

Nếu để một trong hai người phối hợp với người khác, đối phương sẽ bị ức chế đến mức để lại bóng ma tâm lý, người kia hợp tác với người khác nữa thì biểu hiện lại không tồi.

Hầu Mạch thở dài: "Đồng đội ai cũng kém."

Huấn luyện viên Vương tức giận đến mức vểnh cả ria mép, trừng mắt: "Chỉ có mỗi em là giỏi hả?"

"Chẳng có ai phối hợp được với em hết, thực lực quá khác biệt."

Huấn luyện viên Vương tiếc nuối không thôi, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sau khi chính thức nhập học thầy sẽ để ý thêm trình độ của học sinh bên Thanh Dữ xem thế nào, tìm thử bên đó có ai đánh đôi được với hai em không…"

Hầu Mạch vẫn giữ nguyên bộ dạng chọc người tức chết, "Em cảm thấy rất khó để tìm được người xứng với em, chưa kể bên Thanh Dữ còn chẳng có lớp thể dục hay năng khiếu."

"Cút! Lăn ngay và luôn đi!"

Hầu Mạch giơ một động tác tay "OK" rồi lủi mất.

Tang Hiến ngáp ngắn ngáp dài đi theo sau hắn.

Trên đường quay về lớp học, Hầu Mạch dừng lại ở một hành lang, nói với Tang Hiến: "Mày về trước đi, tao gọi điện thoại cho mẹ một lúc."

Tang Hiến cũng chẳng ừ hử gì, gật đầu rồi cứ thế đi tiếp về lớp.

Sau khi điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của mẹ Hầu: "Mạch Mạch, tan học rồi à?"

"Vâng, thực ra cũng chưa chính thức khai giảng, ngày mai nhà trường muốn bọn con đi huấn luyện quân sự cùng khối 10 trong năm ngày."

"Vậy có cần đóng thêm tiền không?"

"Không cần, tiền thưởng của con vẫn đủ, mẹ không cần lo lắng. Con gọi là để báo với mẹ cuối tuần này con không về nhà, ở lại trường huấn luyện quân sự. Sức khỏe của mẹ dạo này thế nào?"

"Thân thể rất tốt, không sao, con yên tâm đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!