Chương 42: Gầy đi

Hầu Mạch cực kỳ có tiếng tăm ở trường trung học Đông Thể, thậm chí còn được gọi là cơn ác mộng của Đông Thể, mang đến cho nam sinh Đông Thể một bóng đen không nhỏ.

Nổi tiếng bởi vì hai nguyên nhân: một là bởi vì Hầu Mạch thật sự rất cợt nhả, cợt nhả đến mức làm cho đám học sinh của Đông Thể hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Một là bởi vì Hầu Mạch thực sự rất giỏi, năng lực tính toán và dự đoán vượt qua người bình thường. Đối chiến đánh đơn với Hầu Mạch chính là một cuộc tranh tài nằm trong kế hoạch của hắn, toàn bộ quá trình bị điều khiển, còn có cảm giác bị trêu đùa.

Một cuộc tranh tài không cân sức, cảm giác thất bại mười phần.

Sự tồn tại của hắn chính là một cái đinh trong mắt học sinh Đông Thể.

Chán ghét hắn, nhưng đánh không lại hắn.

Cô gái này là thành viên của đội tennis nên cũng từng nghe qua cái tên Hầu Mạch.

Nhưng mà nghe đồn Hầu Mạch vừa cợt nhả vừa đáng ghét, cái miệng thiếu đòn trêu chọc không ít người, gây thù hằn khắp nơi.

Cô gái từng tưởng tượng hắn là một nam sinh có hình tượng đen đúa xấu xí, đeo nợ trên lưng, tại sao mà… lại trắng như vậy?

Còn rất đẹp trai nữa?

Hầu Mạch chật vật ngồi về ghế của mình, bị dọa đến mức tim vẫn đang đập thình thịch, lòng đầy sợ hãi.

Tùy Hầu Ngọc nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Đại Ca ở trong balo mèo, chỉ lo ban nãy Hầu Mạch ngồi xuống đột ngột quá làm ảnh hưởng đến Đại Ca.

Đối với hành vi "ôm ấp yêu thương" của Hầu Mạch, Tùy Hầu Ngọc ghét bỏ đến mức suýt chút nữa sút bay người đi.

Hầu Mạch nhìn cô gái kia, hỏi: "Sao vậy?"

"Giống như bị bệnh bạch tạng, tóc vàng, mắt hai mí, chính là cậu!" Cô gái đọc mấy dòng miêu tả trong điện thoại, nhìn lại mặt Hầu Mạch, xác nhận.

Hầu Mạch nghe cái đoạn miêu tả kia tức giận đến nổi khùng: "Không phải mắt hai mí! Đây là hốc mắt! Còn nữa, đây là màu sợi đay!"

Về phần trắng thì… đúng là không thể phản bác được.

Bởi vì trắng nên da hắn rất mẫn cảm, sợ phơi nắng, bình thường chỉ cần xịt chống nắng là được, còn dưỡng da thì tùy hứng, chỉ bôi kem dưỡng ẩm, chưa bao giờ dùng qua loại mỹ phẩm làm trắng nào.

Nhưng vẫn là rất trắng, trắng đến mức Hầu Mạch từng muốn đi làm thẩm mỹ cho đen đi, chỉ sợ lại biến thành màu nâu sữa…

Cô gái không để ý tới những chi tiết này, hứng thú hỏi: "Sao cậu lại trắng như vậy? Nhìn rất không khoa học!"

Đặng Diệc Hành giải thích: "Khả năng trao đổi chất của cậu ta và người bình thường không giống nhau cho lắm. Bọn tôi bị nắng làm đen, qua một mùa đông mới trở lại bình thường, thế nhưng cậu ta thì không cần, hai tuần thôi là đủ rồi. Hơn nữa, bây giờ cậu ta cũng đang bị phơi đen rồi đó."

Nói xong, Đặng Diệc Hành túm lấy ống tay áo của Hầu Mạch, kéo lộ vai cho nữ sinh kia nhìn: "Đây mới là màu da nguyên bản này, siêu trắng."

Mắt cô gái tròn xoe, kinh ngạc thốt lên: "Trăng tròn chiếu trên đầu còn không trắng bằng cậu!"

Đặng Diệc Hành xua tay: "Không phải dạng vừa đâu. Ngọc ca của bọn tôi tóc cũng xoăn bẩm sinh, cậu nhìn ra không? Tiêu chuẩn đánh đôi của hai người bọn họ chính là sự phối hợp của sấy, nhuộm và uốn."

Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đồng thời nhìn về phía Đặng Diệc Hành, ánh mắt không hề thân thiện, hận không thể dùng ánh mắt lăng trì đối phương, xem ra Đặng Diệc Hành coi trời bằng vung quá rồi.

Đặng Diệc Hành thức thời ngậm miệng.

Cô gái cười to, sau đó tự giới thiệu: "Quên mất không tự giới thiệu, tôi tên là Lữ Ngạn Hâm, chơi cầu lông chuyển sang tennis, mới đổi được một năm nên vẫn chỉ là nghiệp dư, rất hân hạnh được quen các cậu."

Hầu Mạch nhìn thấy bóng dáng bà chủ, lạnh nhạt trả lời: "Cậu làm quen với  hai ngươi bọn họ là đủ rồi." Nói xong đứng dậy ra hỗ trợ bưng đồ.

Hai người bọn họ chính là Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh, Tùy Hầu Ngọc cũng không được tính vào.

Thái độ của Tùy Hầu Ngọc cũng giống Hầu Mạch, ngồi trên ghế thờ ơ, lấy điện thoại ra xem tin nhắn của Nhiễm Thuật, chuyển tin nhắn voice cậu ta gửi tới thành văn bản.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!