Buổi chiều hôm đó, các thành viên của đội tennis khởi động làm nóng người, vừa kéo duỗi vừa thở dài, động tác nhìn cứ như một bầy tang thi nổi dậy.
Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch ngồi ở băng ghế bên cạnh, cầm hộp cơm nguội ngắt, vừa ăn vừa tiếp nhận những ánh mắt chế nhạo của cả đội.
Con hàng Hầu Mạch đã từng rất bài xích đánh đôi, nói cái gì mà chẳng muốn ai làm cộng sự, bây giờ lên lớp còn nắm tay nhau ngủ, bữa trưa cũng bỏ không ăn, không chế nhạo thì hơi phí.
Nhưng đây lại là Hầu Mạch, nếu là người khác thì có lẽ đã chịu không nổi.
Hầu Mạch vừa ăn, vừa ghét bỏ đám đồng đội ấu trĩ của mình, rảnh rỗi còn để ý xem Tùy Hầu Ngọc ăn được nhiều chưa.
Tùy Hầu Ngọc rất kén ăn, đồ ăn không hợp khẩu vị là không ăn nhiều. Lúc bình thường để tránh ăn không đủ no nên thường gọi rất nhiều, sau đó lựa cái nào ngon thì ăn.
Bây giờ thì không được, suất cơm của học sinh thể dục đều giống nhau, toàn món nấu thiếu dầu thiếu muối, chủng loại cũng ít, huống hồ hộp cơm này còn nguội rồi, Tùy Hầu Ngọc ăn được hai miếng rồi bỏ xuống, không muốn ăn nữa.
"Cậu ăn thêm đi, buổi chiều còn phải tập luyện, nếu không sẽ không trụ được đâu. Cậu gầy như vậy rồi chẳng lẽ còn muốn giảm cân hả?" Hầu Mạch nhìn hộp đồ ăn của Tùy Hầu Ngọc, hình như chỉ ăn hết được một món, mấy món còn lại vẫn y nguyên.
Hầu Mạch lấy món này trong hộp của mình bỏ sang hộp của Tùy Hầu Ngọc, để cậu ăn nhiều thêm được một chút.
"Không có gì muốn ăn cả." Tùy Hầu Ngọc bất đắc dĩ ăn thêm hai miếng, "Mới có hai ngày, gầy đi được bao nhiêu mà lo?"
Hầu Mạch lấy một hộp cơm khác tới, mở ra chỉ vào bên trong nói: "Cậu ăn cái này đi, còn lại để tôi ăn nốt."
"Ờ."
"Mấy món còn lại cậu cũng phải ăn một ít, cơm của chúng ta đã được cân đo tỉ lệ dinh dưỡng tỉ mỉ, bổ sung đầy đủ các chất cần thiết, thích hợp để phát triển lâu dài, ăn nhiều một chút mới có lợi cho cậu."
"Ờ."
Nam sinh bình thường lượng ăn đã nhiều rồi, học sinh thể dục còn nhiều hơn nữa. Rất nhiều người có thể ăn hẳn hai, ba suất.
Bình thường Tùy Hầu Ngọc kén ăn nên thường lấy hai suất, Hầu Mạch lại không ăn nhiều, chỉ ăn một suất là đủ rồi.
Ngày hôm nay mọi người cũng để dành lại cho bọn họ ba suất.
Nhưng cơm nguội rồi ăn không ngon nên Tùy Hầu Ngọc không muốn ăn nữa, vì vậy ba suất đồ ăn hôm nay còn dư rất nhiều.
Đúng lúc này, đội hình đang tập bỗng dưng náo loạn hết cả lên, Thẩm Quân Cảnh hưng phấn hô: "Đến rồi! Đến rồi! Đang đi về phía chúng ta!"
Đặng Diệc Hành giải thích: "Hôm nay là ngày đầu tiên em gái Tô làm trợ lý trong đội của chúng ta."
Tô An Di cầm dù che nắng đi về phía sân tennis, chỉ là đi tới thôi cũng đủ làm cho cả đám như được bơm máu gà, lúc Tô An Di đi vào còn có một trận vỗ tay hoan hô chào đón nhiệt liệt.
Đội của bọn họ có một cô gái!
Là nữ! Còn sống! Lại còn cực kỳ xinh đẹp!
Huấn luyện viên Vương mắng tượng trưng hai câu, gọi Tô An Di tới, đưa cho cô một quyển sổ, dạy cô cách ghi chép.
Bình thường Tô An Di luôn hờ hững lạnh lùng, lúc nghe huấn luyện viên Vương giảng lại rất nghiêm túc, một lúc sau đã hiểu hết toàn bộ.
Huấn luyện viên Vương lấy cho Tô An Di một cái ghế dựa, để Tô An Di ngồi trong bóng râm, che dù ghi chép tình hình luyện tập của các thành viên.
Tô An Di ngồi xuống, đám người kia vẫn hướng về phía cô cười toe toét, sau đó đồng loạt xốc lại tinh thần, muốn biểu diễn những gì tốt nhất trước mặt người đẹp, động tác khởi động đã có biên độ mạnh hơn nhiều.
Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc cơm nước xong, mang đống hộp đồ ăn tới chỗ thùng rác phân loại.
Quay trở lại sân, hai người bởi vì mới ăn cơm xong nên không tiện bắt đầu vận động luôn, Hầu Mạch dẫn Tùy Hầu Ngọc đi tới nơi huấn luyện trong nhà.
Sân tập trong nhà được đội tennis nữ dùng nhiều hơn, lúc này các cô cũng đang tập.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!