Chương 34: Đồng hành

Tùy Hầu Ngọc ở lại phòng của Hầu Mạch cho đến tận khi giải đấu kết thúc. Có sự yểm trợ của Hầu Mạch, Tùy Hầu Ngọc không bị ai phát hiện cả.

Tuy rằng các đồng đội đều cảm thấy hành vi của Hầu Mạch rất kì quái nhưng mà chẳng ai tò mò đến mức thực sự đến tận nơi xem, giúp cho Tùy Hầu Ngọc ở đến tận ngày cuối cùng rồi thần không biết quỷ không hay phi con xe đạp điện về nhà an toàn.

Giải đấu lần này, Hầu Mạch lại là quán quân, tích lũy thêm được một lượt thành tích và kinh nghiệm.

Thành tích đánh đơn của những người còn lại cũng bình thường, trong đó có Tang Hiến xếp thứ bảy, còn lại thì hơi thấp.

Đội đánh đôi vẫn là Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh, lần này đã có nhiều tiến bộ, thành công đứng ở hạng thứ năm.

Ngày đầu tiên đi học lại sau kì nghỉ Quốc Khánh, những học sinh ở xa quay lại sớm một ngày để kịp giờ học sáng hôm sau, vì trường nằm ở khu quá xa quá hẻo lánh.

Tùy Hầu Ngọc trọ ở khu dân cư khá gần trường học nên buổi sáng đi xe đạp điện tới trường luôn, một mình len giữa đám xe taxi và xe hơi gia đình, nhìn rất đặc biệt.

Khóa xe xong xuôi, Tùy Hầu Ngọc lắc lắc chùm chìa khóa đi vào lớp học, ở dưới sảnh tầng một gặp được người quen.

Nhiễm Thuật và Tô An Di đang đứng trầm ngâm trước bảng thông báo, thầm thì nói chuyện gì đó.

Tùy Hầu Ngọc đi tới đứng bên cạnh bọn họ, nghe được một ít nội dung trò chuyện. Bọn họ đang bàn nhau dùng cách gì để ngăn cản thảm họa xảy ra.

Nhiễm Thuật nói: "Hay là tớ ngồi bên cạnh Ngọc ca, chờ đến khi Ngọc ca động thủ thì chen vào chặn giữa hai người bọn họ."

Tô An Di không đồng ý: "Tạm biệt! Tâm tình của cậu ấy vốn đã không tốt, cậu ngồi bên cạnh xác định luôn."

Tùy Hầu Ngọc nhìn lên bảng thông báo dán thành tích thi tháng, cậu xếp thứ hai, Hầu Mạch thứ nhất, cái ảnh lần trước Đặng Diệc Hành gửi không phải là giả.

Nhiễm Thuật và Tô An Di đồng thời quay sang nhìn Tùy Hầu Ngọc, thần sắc rất nghiêm trọng.

Tùy Hầu Ngọc thở dài, hỏi: "Tôi là loại người hễ không bằng người ta sẽ lập tức lao vào đánh người à?"

Nhiễm Thuật: "Đúng…"

Nói xong vội vàng bổ sung: "Không, không, chỉ là nhìn rất không vừa mắt nên mượn cơ hội chứ không trực tiếp đánh."

Tùy Hầu Ngọc lười giải thích, quay người đi lên tầng.

Nhiễm Thuật và Tô An Di theo sau, hơi không quen với phản ứng của Tùy Hầu Ngọc, bình tĩnh một cách đáng ngờ.

Lúc trước Tùy Hầu Ngọc hỏi Nhiễm Thuật nhưng Nhiễm Thuật không hỏi thăm được, đến lúc nhìn thấy bảng thông báo dán thành tích mới lo sốt vó lên, sợ Tùy Hầu Ngọc lại gây sự.

Gần đó còn có một đám người bàn luận: "Lớp 17 khối 11 là cái lớp dị hợm gì vậy? Ban đầu không phải là xếp theo thành tích từ trên xuống dưới à?"

"Hầu Mạch và Tang Hiến đều là học sinh thể dục, chắc là đi theo tụ tập."

"Vậy còn Tùy Hầu Ngọc và Tô gì đó kia thì sao?"

"Không biết… hẳn là cũng tụ tập?"

"Nghe nói Tùy Hầu Ngọc là kẻ điên nổi danh của Thanh Dữ, hay là tới lớp 17 để đối đầu với Hầu Mạch?"

"Làm sao cậu ta biết Hầu Mạch tới lớp 17 được?"

"Cũng đúng."

Tùy Hầu Ngọc quay đầu lại nhìn, "chậc" một tiếng.

Mấy cái con người này lúc bàn tán không biết nói nhỏ xuống một tí à? Cứ như là cố tình nói cho chính chủ nghe ấy.

Tùy Hầu Ngọc nhún vai, đeo balo lên tầng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!