Chương 28: Giải thích

Ngọc ca, dũng cảm tiến lên, Hầu Hầu luôn ở bên cạnh cậu! A a a!

(Edit: Andy/Do not reup)

Tùy Hầu Ngọc lùi về sau hai bước, tạo thành một khoảng không gian cá nhân không thể xâm phạm. Giống như được Tôn Ngộ Không vẽ một vòng tròn xung quanh cậu, chỉ cần người ngoài không bước qua cái vòng này thì cậu sẽ không bị quấy rầy.

Những người khác cũng e ngại chọc phải một con quái thú nhỏ hung dữ.

Hầu Mạch không tới gần, hắn đứng tại chỗ, hít sâu điều chỉnh tâm tình, giải thích với Tùy Hầu Ngọc: "Tôi thừa nhận, ban đầu tôi thêm wechat của cậu là bởi vì ba tôi gửi cho, tôi không thể không thêm."

"Ờ." Tùy Hầu Ngọc thật sự không muốn nghe lại chuyện này, cậu biết cả rồi, còn cái gì phải giải thích đây?

Nhắc lại để sỉ nhục cậu thêm một lần nữa à?

"Nhưng mà tán gẫu với cậu trong mấy ngày tôi cũng nhận ra hình như cậu không hề đáng ghét như tôi nghĩ, tôi vẫn nói chuyện với cậu được một thời gian mà, cậu còn nhớ không?"

Tùy Hầu Ngọc không nói gì, xem như là đồng ý.

Hầu Mạch nói tiếp: "Sau đó không trả lời tin nhắn của cậu nữa là bởi vì ba tôi đột ngột qua đời, chuyện trong nhà náo loạn hết cả lên, tôi không có tâm tình đọc tin nhắn nữa."

Tùy Hầu Ngọc kinh ngạc.

Chuyện chú An qua đời, cậu thực sự không hề biết.

Thế nhưng nghĩ kỹ lại thì, cậu ở gần nhà Hầu Mạch một thời gian như vậy mà chưa từng gặp chú An, lẽ ra cậu nên sớm nhận ra.

"Chuyện xảy ra khi nào?" Tùy Hầu Ngọc hỏi, trong lòng vẫn chưa hết bất ngờ.

"Ngày giỗ là ngày 30 tháng 8." Giọng Hầu Mạch rất nhỏ, rất thấp, từng con chữ như được phát ra ở cuống họng.

Ngày này, đúng là ngày mà Hầu Mạch không trả lời tin nhắn nữa.

Tùy Hầu Ngọc nhớ suốt cả kỳ nghỉ hè đều tán gẫu với Hầu Mạch, lúc nghỉ hè sắp kết thúc thì Hầu Mạch đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian, không trả lời tin nhắn của cậu nữa.

Lúc đó cậu đã cho rằng Hầu Mạch không muốn nói chuyện với mình nữa.

Sau đó Tùy Hầu Ngọc nghĩ tới một chuyện.

Đặng Diệc Hành từng nói, Hầu Mạch là người nhỏ tuổi nhất trong lớp, sinh muộn một ngày nữa là sẽ phải nhập học muộn một năm.

Nói cách khác, sinh nhật của Hầu Mạch là ngày 31 tháng 8, ngày giỗ của chú An lại là ngày 30 tháng 8.

Chỉ trước sinh nhật một ngày mà thôi.

Trong lúc Tùy Hầu Ngọc trầm mặc, Hầu Mạch lại nói: "Thực ra lúc sáng đã muốn nói với cậu rồi nhưng lời không ra khỏi miệng được, đành phải nuốt xuống, vì nói ra cứ có cảm giác đang bán thảm, không phải là chương trình tuyển tú, không nên nhắc đến những chuyện này… nhưng nghĩ kỹ lại thì vẫn nên giải thích rõ ràng với cậu."

Những lời này thực sự rất khó nói ra, dù có dùng ngữ khí gì đi nữa thì cũng có vẻ đang cầu thương hại.

Đây là lần đầu tiên Hầu Mạch tự phô bày góc tối đau khổ nhất trong lòng mình, chuyện mà hắn vẫn luôn giấu kín.

Vì hắn cảm thấy, người trước mặt này rất quan trọng.

Tùy Hầu Ngọc hỏi: "Bởi vậy cậu đã đổi tên?"

"Ừ. Lúc đầu thì cũng không muốn đổi đâu, nhưng mà sau khi ba tôi qua đời, anh chị em của ông ấy khóc lóc làm phiền, moi móc hết khoản tiền để dành của mẹ tôi, trong nhà có gì đáng giá đều phải bán đi hết. Sau đó mẹ tôi bởi vì thương tâm quá độ nên bị bệnh, cần rất nhiều tiền, vì vậy quyết định đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, nếu còn dây dưa sợ rằng sẽ thừa dịp tôi còn nhỏ mà lừa tiền tiếp.

Quá buồn lòng nên không giữ họ An nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!