Chương 141: Ngoại truyện 3

♦ Giới hạn tốc độ 2 ♦

Sau khi quen với Nhiễm Thuật, Tang Hiến từng hỏi riêng Nhiễm Thuật lúc ấy rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào. Tại sao bị anh hôn mà không tránh, sau đó lại bình thản đồng ý ở cùng một chỗ với anh.

Mọi thứ diễn ra như một sự thật hiển nhiên và không hề có bất cứ khó khăn trắc nào.

Nhiễm Thuật nghe câu hỏi này xong, bối rối hỏi: "Anh, anh không biết có rất nhiều ứng dụng hẹn hò được tạo ra à?"

Tang Hiến hoang mang hỏi lại: "Mấy cái này có liên quan gì đến việc bọn mình yêu nhau?"

"Mọi, mọi người ai cũng lớn cả rồi, chuyện này đâu phải cái gì to tát lắm đâu? Bị hôn bất ngờ vậy em còn cảm thấy phấn khích ấy, đặc biệt vô cùng hưng phấn luôn. Về sau thấy hôn đủ rồi, ịch một lần cũng không mất mát gì em mới muốn thử chút mà!"

"Nếu đó là người khác thì sao?"

"Thể, thế thì phải xem người đó là ai đã."

Người quen của Tang Hiến không nhiều lắm nên anh chọn bừa một trong số đó hỏi cậu: "Nếu đó là Đặng Diệc Hành thì sao?"

"Tất nhiên không cho rồi. Nếu cậu ta có cơ hội này, vừa tới gần em chắc chắn sẽ đẩy ra."

"Vậy còn Ngọc ca?"

"Ngọc ca thì ——" Nhiễm Thuật bỗng dưng hơi do dự, sau đó cười hí hí: "Vậy chắc em chỉ còn nước nằm yên tại chỗ thôi."

Tang Hiến chợt cảm thấy khó chịu.

Nhưng Nhiễm Thuật không quan tâm lắm, chỉ dựa vào ngực anh tùy tiện ăn đồ ăn vặt, sau đó nói tiếp: "Anh, anh phải thấy may mắn vì Ngọc ca không thích em đấy, không thì bọn em sớm về với nhau rồi."

"Em thích cậu ấy à?"

"Có đâu, chỉ là bạn bè thôi. Nhưng nếu Ngọc ca thích em thì em tình nguyện tự bẻ mình cong queo như nhang muỗi luôn." Nhiễm Thuật nói xong cười không ngừng. "Nếu em, em mà thích Ngọc ca, có khả năng cậu ấy đá Hầu Mạch luôn quá."

Trong thế giới của Nhiễm Thuật, Tùy Hầu Ngọc không giống những người khác, Tùy Hầu Ngọc đối với Nhiễm Thuật là tình bạn nhưng không phải tình yêu.

Tang Hiến luôn biết điều này.

Nhưng mà nó vẫn khiến anh khó chịu trong lòng.

Anh biết mình không có cửa để tranh giành. Tình bạn nhiều năm tự nhiên không thể nào mà so sánh được.

Tang Hiến hiếm khi nào tâm sự với người khác. Còn về chuyện quá khứ trước đây của mình, chẳng qua bị Nhiễm Thuật gặng hỏi mãi nên anh mới kể.

Từ lâu Nhiễm Thuật đã vô cùng tò mò về mối quan hệ kì lạ giữa Tang Hiến và Hầu Mạch. Khi cậu phát hiện ra mọi người xung quanh ai cũng biết chuyện này, chỉ mỗi mình là không biết gì nên đã làm loạn tưng bừng, Tang Hiến không còn cách nào ngoài việc kể lại.

Khi Nhiễm Thuật nghe xong, cậu bỗng dưng không hiểu anh lắm.

Nhiễm Thuật khoanh chân ngồi trước mặt Tang Hiến, nghiêm túc nhìn anh rồi hỏi: "Em, em không hiểu tâm lý của anh cho lắm. Tại sao anh lại muốn chết?"

"Bởi vì anh cảm thấy, anh chính là người gián tiếp giết chết cha của Hầu Mạch."

"Nhưng mà, Hầu Mạch, cha của cậu ấy đã cứu ba người. Là ba cái mạng đó! Đáng lý ra anh phải nghĩ rằng cha của cậu ấy cực kỳ lợi hại chứ?"

"Anh thừa nhận ông ấy rất vĩ đại, nhưng anh vẫn cảm thấy tội lỗi và không còn mặt mũi để sống trên cõi đời này."

"Em, em, em không đồng ý với quan điểm của anh."

"Suy nghĩ của anh rất kỳ cục nhỉ…"

Nhiễm Thuật dùng sức gật đầu: "Anh ấy, thật kỳ lạ! Đơn giản là không thể hiểu nổi. Nếu có người sẵn sàng hy sinh tính mạng để cứu em, là em em sẽ cho rằng mạng sống của mình rất quan trọng. Nếu có người trân trọng mạng sống quý báu của em, em chắc chắn sẽ không phí hoài bản thân và phải tìm cách sống làm sao cho thật tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!