"Tao và Tùy Hầu Ngọc đánh nhau, rồi cái giường sập luôn."
(Edit: Andy)
—
Hầu Mạch đương nhiên không giống bọn Đặng Diệc Hành, hắn đã từng được học đánh nhau, thậm chí còn huấn luyện theo kiểu của quân nhân.
Tùy Hầu Ngọc từ nhỏ đã học qua Tán Đả, Taewondo, quyền anh ở trung tâm đào tạo, thường xuyên tập với huấn luyện viên, cộng thêm thể lực tốt, ở phương diện đánh nhau cũng chưa từng thua ai.
Nhưng Hầu Mạch không phải kẻ dễ chơi.
Hai người giao thủ mấy chiêu, trong lúc sơ ý Tùy Hầu Ngọc bị Hầu Mạch giữ chặt tay, tranh thủ cậu đang giãy giụa Hầu Mạch còn điềm nhiên tháo nốt găng tay cao su ở tay còn lại.
Tùy Hầu Ngọc hơi cuống lên, chuyển sang dùng chân tấn công Hầu Mạch.
Hầu Mạch kịp thời chặn được một đòn bằng chân của Tùy Hầu Ngọc, cảm nhận được bàn tay mình đang run lên, uy lực của một cước này thực sự rất mạnh, Hầu Mạch chống đỡ có hơi tốn sức.
Lần đó Hầu Mạch xem Tùy Hầu Ngọc đánh nhau với Đặng Diệc Hành, đối phương hầu như không dùng chân, chỉ dùng nắm đấm.
Xem ra là lần trước Tùy Hầu Ngọc đã khiêm tốn nhiều nên bọn Đặng Diệc Hành mới bị thương nhẹ như vậy.
Lần này Tùy Hầu Ngọc bung sức hoàn toàn, đến cả Hầu Mạch ứng phó cũng hơi vất vả.
Lần thứ hai Hầu Mạch bị Tùy Hầu Ngọc đá cho một cước, đòn này trúng ngay vào phần xương chậu của Hầu Mạch, làm cho hắn đau run rẩy, không nhịn được chửi thề một câu: "Cái, cái đệt con mẹ chân cậu gắn đinh thép đấy à!?"
Một cước này đủ tàn nhẫn, làm cho ba hồn bảy vía của Hầu Mạch đau đến nhe răng.
Hầu Mạch bắt lấy cơ hội, giữ chặt cổ chân của Tùy Hầu Ngọc. Tùy Hầu Ngọc chỉ còn một chân đứng dưới đất, đương lúc nỗ lực rút cái chân kia về thì Hầu Mạch đánh tới, làm cậu ngã ngửa ra nền để tránh, một đòn khác cũng tới ngay sau đó.
Một quyền này ra rất nhanh nhưng Tùy Hầu Ngọc vẫn nhìn thấy Hầu Mạch đổi đường đi của đòn đánh, vốn là đánh vào mặt lại mạnh mẽ đổi thành đập vào ngực cậu.
Hầu Mạch không hổ là Hầu Mạch, trong lúc đánh nhau vẫn có tâm tình phun vài câu cợt nhả: "Cái khuôn mặt này của cậu tôi thật con mẹ nó không nỡ đánh!"
Tùy Hầu Ngọc trúng đòn, rên khẽ một tiếng, nghe được câu khiêu khích kia lại càng nổi giận, chỉ muốn sút bay Hầu Mạch. Kết quả hai tay bị Hầu Mạch dùng một tay đè lại cố định trên đỉnh đầu, Hầu Mạch dùng tay còn lại xoa đầu cậu một cái: "Gọi ông đây một tiếng baba ông tạm tha cho cậu."
"Tôi là ông nội cậu đấy!"
Nói xong lập tức động chân, có lẽ chỉ có Tùy Hầu Ngọc mới đủ khả năng nhấc chân cao như vậy, đạp thẳng vào ngực Hầu Mạch, làm cho hắn phải lùi về sau.
Hầu Mạch sâu sắc cảm thấy Tùy Hầu Ngọc thực sự là một con rắn, cả người như không xương, tay cầm vào cũng trơn trượt.
Hầu Mạch không thể không lui về sau một ít, thừa dịp Tùy Hầu Ngọc chưa kịp đứng dậy, lập tức bắt lấy hai cổ chân của đối phương, dùng sức giữ chặt, làm cho Tùy Hầu Ngọc không thể đứng dậy được nữa.
Kết quả bỗng nhiên cảm thấy tư thế này không đúng lắm, đối phương bị giữ cổ chân nên đang quỳ sấp, nhìn không ổn thật.
Vì vậy Hầu Mạch buông tay ra.
Tùy Hầu Ngọc đứng dậy giơ nắm đấm lên tiếp, Hầu Mạch hỏi: "Đừng đánh nữa được không?"
Tùy Hầu Ngọc tức đến mức đau cả não, cậu chưa từng thấy ai đánh nhau theo kiểu đùa giỡn như thế này, căn bản vẫn không hài lòng nên nắm đấm không hề dừng lại, tiếp tục vung tới, nhưng bị Hầu Mạch nghiêng người tránh đi.
Đánh một lúc cũng đủ để Tùy Hầu Ngọc phát hiện thực lực của Hầu Mạch rất mạnh, có rất nhiều chiêu dùng để khống chế đối phương, dường như đường đánh nào của cậu hắn cũng đoán được, không biết tột cùng là đã luyện qua cái gì.
Đánh thêm mấy đòn, Hầu Mạch tìm được cơ hội khóa tay Tùy Hầu Ngọc lại.
Đá thêm mấy đá, Tùy Hầu Ngọc cũng bị giữ chân lại, cơ thể hơi ngửa ra sau.
Thằng cờ hó này quyết tâm không đánh đàng hoàng đây mà!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!