Khi Dư Hành Kiện tiến tới hành lang thì cũng là lúc mặt trời dần lặn.
Đây là nơi nối liền giữa hai tòa nhà giảng dạy nên xung quanh chỉ có lan can và phía dưới là cột cờ trơ trụi. Cột cờ ban đầu được dùng để treo cờ, nhưng do thiếu kinh phí nên đành phải bỏ dở.
Hoàng hôn qua đi bão bùng kéo đến, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào khung cảnh bên ngoài lan can. Hình như thời điểm Nhan Tức nhảy lầu cũng là vào một ngày mưa gió như vậy.
"Để xem ai sẽ sống lâu hơn ai."
Hắn hung tợn nghĩ, "Mạng của tao do tao quyết định!
"Mỗi giây, mỗi phút trôi qua đều là sự dày vò đằng đẵng. Chầm chậm, kim đồng hồ nhích dần từ bảy giờ chiều đến mười hai giờ đêm. Hiện tại trên hành lang chỉ còn một mình hắn. Hắn, Dư Hành Kiện, đã sống sót! Có công mài sắt, có ngày nên kim... Giữa tiếng mưa tầm tã, hắn nhớ đến nguồn gốc cái tên cha sinh mẹ đẻ của mình rồi cười lớn.*"Tôi sống rồi!"
Hắn ngẩng đầu gào, "Ông trời, tôi sống rồi!"
"Nhào vô! Nhan Tức cái gì, lớp C cái gì, toàn lũ rác rưởi!"
Đương giữa chừng, hắn chợt cảm thấy có người đang tiến lại gần từ phía sau. Quay phắt lại, thì ra là một nam sinh, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Dư Hành Kiện biết người này.
Hai tháng trước, cậu ta đã bị chuyển từ lớp A xuống lớp C bởi vì liên tục trượt kỳ thi tháng. Sau sự cố của Thẩm Ưu, cậu ta xin nghỉ ốm gần một tháng, còn hắn thì mải lo xử lý mọi rắc rối liên quan nên cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến cậu ta.
Không lâu sau, người này lại vắng mặt trong kỳ thi tháng và bị chuyển thẳng xuống lớp F.
"Muộn rồi sao em còn ở đây?
"Hắn vờ thân thiện. Mặt mày cậu ta tái nhợt tựa như vẫn chưa khỏi bệnh. Nhìn thân thể ốm yếu trước mắt, Dư Hành Kiện thả lỏng cảnh giác. Nam sinh ho khan hai tiếng rồi đáp:"Em ngủ quên trong lớp... Lúc tỉnh dậy thì cửa đã bị khóa rồi ạ."
Nghe vậy, hắn nhớ đến quy định khóa cửa của trường rồi ôn tồn nói: "Thế này nhé, để tôi gọi điện cho bảo vệ..."
Tín hiệu trong này không tốt lắm, Dư Hành Kiện phải loay hoay mất một lúc: "Chắc giờ lên sân thượng mới bắt được sóng..."
Chỉ là ngay sau đó, hắn đã vội quay người đỡ lấy cây gậy đang vung tới từ tay đối phương!
"Thì ra mày cũng bị điên." Hắn cười khẩy rồi nghiến răng ken két như thể muốn cắn gì đó, "Muốn giết tao á, cứ thử xem.
"Cùng lúc này, ngoài trời mưa to như trút nước. Lâm Hòe khoác lên đạo cụ"Sự tức giận của bạn gái cũ" rồi ẩn thân rời khỏi lớp học.
Mọi suy đoán của y cuối cùng cũng được xác thực. Nét chữ trên di vật của Nhan Tức hoàn toàn trùng khớp với chữ viết trong cuốn nhật ký, từ đó có thể khẳng định chủ nhân của chúng chính là cậu ta.
Chỉ hơn mười ngày trải nghiệm, nhưng cũng đủ để chứng minh nhiều điều. Y đã nhìn thấu những khía cạnh mà người khác, bao gồm cả Hứa Trì, khó lòng thấy được.
Thời điểm Lâm Hòe phá tan cửa cuốn từ tầng một đến tầng bốn để phi vào hành lang, Hứa Trì đã bị Dư Hành Kiện ghim chặt dưới đất.
Vì thiếu oxy mà khuôn mặt nam sinh chuyển từ đỏ bừng sang tím tái, Dư Hành Kiện vừa bóp cổ cậu ta vừa hung tợn nói: "Muốn giết tao á... Muốn giết tao á... Cứ thử xem!
"Cũng giống như trước đây, hắn lại tiếp tục trút hết mọi oán hận lên đầu thiếu niên. Mình... Sắp chết rồi sao... Những mảng màu đỏ đen bất chợt lóe lên trước mắt Hứa Trì. Trong cơn hỗn loạn ấy, cậu ta nhìn thấy Nhan Tức. Một khuôn mặt tái nhợt, gầy gò với đôi mắt luôn cụp."Nhan Tức."
Cậu ta mấp máy môi.
"Nhan Tức.
"Nhận thấy khẩu hình miệng của thiếu niên, Dư Hành Kiện bừng tỉnh khỏi cơn điên loạn. Ngay khoảnh khắc ấy, hắn được chứng kiến cảnh tượng mà có lẽ đến chết cũng chẳng thể nào quên nổi. Nhan Tức... Áo Trắng... Khuôn mặt rướm máu..."Á!!"
Mọi nỗ lực chuẩn bị cứ thế tan thành mây khói, Dư Hành Kiện từng bước lùi về sau. Nhan Tức tiến lại gần, vẻ mặt đầy lo lắng, miệng há ra như muốn nói gì đó.
"Không, đừng lại đây!"
Hắn hét lên, "Á!!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!