Chương 41: Đồng tiền cuối cùng

"Dạ?"

"Hiện tại cũng đã hai giờ chiều rồi." Lâm Hòe nhìn đồng hồ, "Tôi tuyên bố, từ giờ em được nghỉ."

Cứ như vậy tùy tiện ra lệnh cho nam sinh, y quay xuống tiếp tục nói: "Không đi à?"

"Nhưng mà..."

"Làm sao, không dám?" Lâm Hòe cười, "Hứa Trì, đồ nhát gan."

Lời khiêu khích của y thành công tác động tới đối phương. Cậu ta nhanh chóng đuổi theo người phía trước.

Cả hai không đi bằng cửa chính, bởi Lâm Hòe nói muốn tìm cảm giác mạnh. Y đến gần một bờ tường thấp rồi dễ dàng trèo qua.

Sau khi thành thạo đáp đất như thể đã làm điều này vô số lần, y nói với Hứa Trì: "Đến lượt em."

"Em..."

"Cứ nhảy đi, tôi sẽ đỡ."

Được sự khích lệ từ Lâm Hòe, Hứa Trì cuối cùng cũng trèo lên trên tường. Cậu ta đứng tại chỗ, sau đó nhắm chặt hai mắt dứt khoát nhảy xuống cùng với trống ngực đập dồn dập.

Chờ đối phương đáp đất xong, Lâm Hòe mỉm cười nói: "Thật ra cũng chẳng khó lắm phải không?"

"Đi thôi." Y ve vẩy tờ tiền trong tay, "Hôm nay chúng ta sẽ tiêu hết đống này."

Bọn họ đi lang thang khắp trung tâm thành phố Dương Thủy. Đầu tiên, Lâm Hòe mua cho mỗi người một cốc trà sữa, nhưng sau khi uống được hai ngụm, y lại đổi một cốc khác rồi tiện tay ném cốc ban đầu vào thùng rác.

Tiếp theo, y dẫn nam sinh vào cửa hàng quần áo rồi ép cậu ta mua một bộ vest, áo sơ mi và quần tây. Đợi đối phương thay đồ xong, y lại đeo thêm cho Hứa Trì một chiếc kính gọng đen.

Sau đó, cả hai cùng đến rạp chiếu phim. Thế nhưng, vì một số lý do nào đó, nơi này chỉ còn chiếu những bộ phim đã ra mắt từ ba năm trước. Xong xuôi, bọn họ đi ăn tối rồi ra hiệu sách mua một đống tiểu thuyết trinh thám.

Cuối cùng, Lâm Hòe mua một chiếc cặp tài liệu rồi dẫn người kia đến tòa soạn báo.

"Tầng thượng của tòa nhà này chính là nơi cao nhất trong thành phố. Đứng trên đó sẽ quan sát được toàn cảnh." Y nói, "Lên thử không?"

Hứa Trì sửng sốt.

Một tiếng vỡ vụn chợt vang lên trong lòng cậu ta. Còn đang dùng hết sức lực tự nhủ mình không được cử động, Hứa Trì đã nghe thấy giọng nói của người kia: "Đi thôi, chúng ta đi thang máy."

Dứt lời, Lâm Hòe cứ thế bỏ đi trước.

Y chẳng buồn bận tâm, cũng không hề ngoái lại xem Hứa Trì có bám theo mình hay không. Như thể y muốn đưa người kia đi đâu là chuyện của y, còn họ trả lời thế nào cũng chẳng quan trọng.

Nhưng Hứa Trì vẫn đuổi theo Lâm Hòe.

Hiện tại đã là bảy giờ tối, hoàng hôn dần buông, có rất nhiều nhân viên văn phòng đang rời khỏi tòa nhà. Lâm Hòe dẫn cậu ta đi qua cửa chính, rồi như thể buột miệng hỏi: "Em xem, em có thấy mình giống họ không?"

Hứa Trì ngơ ngẩn nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính.

Sau khi bị dày vò cả buổi chiều, cậu ta đã trông ra dáng hơn hẳn, trang phục trên người như hòa vào làm một với đám đông xung quanh. Lâm Hòe thấy thế liền cười nói: "Đây chính là em năm năm sau, khi đã trưởng thành. Em có viết trong nhật ký mà đúng không? Muốn làm phóng viên cho một tờ báo, muốn phỏng vấn một nhà văn nổi tiếng sau khi người đó thành công.

Và đây, chính là tòa soạn lớn nhất thành phố Dương Thủy."

Hứa Trì im lặng một lúc lâu, rồi bỗng chốc ngơ ngác bật cười.

"Vâng... À..." Cậu ta chậm rãi đáp.

"À mà tôi nói không chính xác lắm đâu." Lâm Hòe vuốt tóc mái trên trán, "Năm năm nữa có khi chân tóc của em còn cao hơn của tôi không chừng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!