Chương 40: Hứa Trì biến đổi rồi

Thư viện nằm ở tầng một của tòa nhà dạy học phía Tây. Khi hoàng hôn buông xuống, cả một khối khổng lồ này lại ẩn mình vào ánh sáng leo lắt của hai chiếc đèn đường bên cạnh, trông cực kỳ âm u và đáng sợ.

Thông thường, học sinh rất hiếm khi lui tới thư viện. Bởi số lượng sách ít ỏi cùng với tính khí thất thường của nhân viên nơi đây khiến ai nấy cũng phải chùn bước.

Thủ thư đang ngồi quay lưng về phía bọn họ, mắt dán chặt vào màn hình máy tính, khuôn mặt phản chiếu ánh sáng mờ nhạt. Sau khi nhận lấy thẻ học sinh của Phương Trình và Trần Hạo Vũ, người nọ xem qua một lúc rồi trả lại.

Toàn bộ quá trình vẫn không hề quay đầu.

Trần Hạo Vũ vốn vô tư nên vẫn thản nhiên bước vào trong mà chẳng nhận ra điều gì bất thường. Còn Phương Trình đi phía sau cậu ta lại cảnh giác nhìn xung quanh.

Không biết vì sao, khi nhìn những bóng cây ngoài cửa sổ đang đổ dài trên vách tường trước mặt, Phương Trình lại liên tưởng đến hàng đống con quỷ giương nanh múa vuốt đang bao trùm lấy cả thư viện.

Nguồn sáng trong này có hạn nhưng vẫn đủ để nhìn rõ các giá sách. Phương Trình rà soát từng kệ một, từ trái sang phải, từ trước ra sau.

Trần Hạo Vũ đi bên cạnh, hai tay ôm đầu, lải nhải: "Bình thường cậu có thích học như vậy bao giờ đâu, có thầy Lâm một phát là lại chăm đến lạ..."

"Tôi nghĩ thầy Lâm nói đúng."

Phương Trình đáp: "Phải thoát khỏi cái trường này đã... Rồi mới có thể tiến xa được."

Thấy bạn mình dừng động tác cụp mắt đáp lại, Trần Hạo Vũ tiếp tục nói:

"Cậu gọi thầy Lâm cứ như đang gọi người Nhật ý*... Mà cậu nghĩ ổng có mãi dạy lớp mình không? Dù sao cũng chỉ là giáo viên dạy thay, chắc một tháng nữa là đi rồi."

"Có lẽ vậy."

Đi qua khu "Khoa học Xã Hội" là đến khu "Tự nhiên". Cuối cùng, trên hàng thứ ba của giá sách thứ tư từ dưới lên, Phương Trình đã tìm thấy thứ mình cần – Một cuốn "Toán cơ bản

"dày cộp. Cậu ta dùng sức rút cuốn sách ra rồi ôm chặt nó trong tay. Thấy vậy, Trần Hạo Vũ lớn tiếng nói:"Về thôi... Mà này, sao mấy cái kệ sách bên kia lại đổ hết cả ra thế?

"Nương theo tiếng động quay đầu lại, Phương Trình chỉ thấy hàng loạt giá sách đằng đó đã đổ sập xuống đất như những quân bài Domino. Cậu ta còn chưa kịp nói gì thì Trần Hạo Vũ đã nhiệt tình chạy tới:"Ê Phương Trình, lại đây giúp chút đi."

Mặc dù đã vào giờ học được 10 phút rồi nhưng có vẻ Trần Hạo Vũ vẫn chẳng hề bận tâm, Phương Trình chỉ đành đặt sách xuống rồi đi sang giúp bạn mình.

"Trời đất, cái giá này nặng vậy."

Trần Hạo Vũ vừa đỡ vừa than thở, "Ai mà có lỡ đứng đây thì chắc bị đè bẹp luôn quá."

Vừa mới nghe cậu ta thốt ra những lời xui xẻo này, Phương Trình đã nhanh chóng trách cứ: "Tối rồi cứ nói mấy chuyện kinh dị gì vậy."

"Hê hê, nhỡ thật thì sao?"

Khi đến kệ cuối cùng, Trần Hạo Vũ quay sang Phương Trình cố ý trêu chọc, "Chà, để xem đằng sau có con mắt nào không ta...

"Dứt lời, cậu ta cúi xuống nhìn vào bên trong. Và rồi, ngay bên dưới, một đôi mắt đỏ sòng sọc đột ngột xuất hiện nhìn thẳng vào mặt cậu ta."Aaaa." Trần Hạo Vũ hét lớn. Cậu ta nhảy dựng lên rồi chỉ vào giá sách nói: "Chỗ này có người! Có người bị đè!

"Tiếng la hét của Trần Hạo Vũ làm Phương Trình sởn hết cả da gà. Không thể cưỡng lại sự tò mò, cậu ta rướn cổ nhìn vào, và rồi cũng rú lên y hệt như vậy. Hai người cứ thế chạy vội ra khỏi thư viện. Khi tới gần thủ thư, Trần Hạo Vũ vỗ vào vai người nọ, thở hổn hển nói:"Dưới giá sách, dưới giá sách có người ạ!

"Thủ thư, người đang dán mặt vào màn hình máy tính, tới giờ mới ngẩng đầu lên. Cũng chính vào khoảnh khắc này, Trần Hạo Vũ và Phương Trình như hóa đá ngay tại chỗ."Ở đâu cơ?

"Bà ta hỏi. Rõ ràng vừa phát ra âm thanh... Nhưng trên khuôn mặt lại chẳng hề có ngũ quan! Hai người lại hét lên rồi lao ra khỏi thư viện. Sau một hồi chạy như điên, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy một bóng dáng mặc vest quen thuộc. Quả nhiên là Lâm Hòe, một"ông chủ nông trường" đang cuống cuồng đi tìm hai "nông dân mất tích" của lớp F.

"Thầy, thầy ơi!"

Trần Hạo Vũ sợ đến mức nói lắp bắp, "Trong thư viện có maaa!"

Nói xong, cậu ta kéo Lâm Hòe về phía thư viện. Nhưng còn chưa được bao lâu, như chợt nhận ra sự ngớ ngẩn của mình, Trần Hạo Vũ lại lôi y về hướng ngược lại: "Thầy ơi, chúng ta mau chạy thôi!

"Lâm Hòe:... Để trấn an hai người học trò gần như mất kiểm soát của mình, y sau đó đành phải đe dọa:"Còn không bình tĩnh lại là tôi ném cả hai xuống hồ đấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!