Chương 39: "Ta giành lại vị trí nam chính!"

Sau quá trình phân tích kỹ lưỡng kết hợp cùng với nhiều bằng chứng khác nhau, Tào Ái Dân đã có thể khẳng định chắc chắn rằng mình là nam chính của tiểu thuyết vô hạn lưu.

Từ chỗ ngồi cho đến chứng mất trí nhớ và cả cái kịch bản này... Không phải đều là thiết lập tiêu chuẩn của một nam chính hay sao? Cái gì đến thì sẽ đến thôi, đừng có mà khinh thường người nghèo... À đúng rồi, một tên 32 tuổi như gã chọn đến ngôi trường này dạy học là vì bị bạn gái hủy hôn!

Cuộc đời gã thực ra chính là một bộ truyện thể loại hủy hôn vả mặt... Giờ thì các yếu tố đã hội tụ đủ. Nghĩ đến một ngày nào đó có thể xuất hiện trên bảng xếp hạng nhân vật nổi tiếng, đối đầu với những gương mặt có tên tuổi như Klein Moretti, Trữ Chí Hằng hay tiền bối Bạch*, Tào Ái Dân không khỏi cảm thấy xốn xang.

Thấy ba học sinh chuyển trường tụ tập đi ra khỏi lớp, Tào Ái Dân bỗng đứng bật dậy. Gã đập mạnh tay xuống bàn, dúi vội bài tập về phía lớp trưởng rồi nói lớn: "Nộp nè, tôi ra ngoài chút!

"Vừa dứt lời, gã đã nhanh chóng chạy biến. Lớp trưởng đang thu bài chỉ biết đứng đờ ra tại chỗ, mặt mày tái nhợt."Mà hình như, trên tay của lớp trưởng..." Gã vừa chạy vừa nghĩ, "Ngày càng có nhiều vết lốm đốm..."

Khi gã thở hổn hển xuống dưới tầng, thì ba con người kia đã tụ họp lại như một đội nhóm tiêu chuẩn. Tào Ái Dân núp sau bụi cây nghe lén giọng nói dịu dàng của Hạ Tinh Dã: "... Có vẻ tệ rồi, vết lốm đốm trên người bọn họ ngày càng nhiều."

Thu Nhiên nói: "Vậy thì..."

"Phải bắt đầu hành động thôi. Tôi nghĩ bảy điều bí ẩn kia tương ứng với cái chết của bảy người. Sân thượng là Nhan Tức, hồ là Thẩm Ưu, còn phòng đàn là Đường Phong. Mà hai người sau đều có xích mích với Nhan Tức... Chúng ta phải nhanh chóng ngăn chặn cái chết của bốn người tiếp theo. Nếu không, sau một tháng, sẽ có hai trường hợp xảy ra. Hoặc là bọn họ trở thành ác quỷ, hoặc là Nhan Tức sẽ giết hết tất cả rồi tấn công chúng ta. Đến lúc đó mọi chuyện sẽ rất khó giải quyết..."

Tào Ái Dân nghe xong mà chẳng hiểu mô tê gì.

Dùng hết khả năng suy luận của mình, gã cũng chỉ lờ mờ nắm bắt được vài chỗ.

Đầu tiên là, ngôi trường này đã xảy ra ba vụ án mạng, còn bốn vụ nữa.

Hai là, mọi chuyện bắt nguồn từ một nam sinh tên Nhan Tức học lớp C. Sau khi tự sát vì bị bắt nạt, cậu ta biến thành ác quỷ để trả thù những kẻ đã hại mình. Đến nay, cậu ta đã giết hai người.

Ba là, bọn họ cần ngăn không cho tình hình trở nên tệ hơn. Bởi vậy bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ bốn người còn lại.

"Thế..." Nữ sinh tên Thu Nhiên hỏi, "Làm sao để biết ai sẽ bị giết? Chúng ta chỉ có ba người, không thể nào mỗi đêm chia nhau đi khắp nơi được."

Nghe xong câu hỏi này, Hạ Tinh Dã khẽ cau mày.

Đôi lông mày thanh tú như những cánh hoa phản chiếu dưới mặt hồ tĩnh lặng ấy của anh không khỏi làm lòng người xao xuyến.

Bị bạn gái hủy hôn đã lâu, Tào Ái Dân đến giờ nhìn ai cũng cảm thấy rung động. Gã tự cắn mạnh vào môi mình để chấn chỉnh bản thân.

Chết rồi, chẳng lẽ...?

Suy nghĩ tới lui, gã nhận ra chỉ có một lời giải thích hợp lý nhất: Công thức quen thuộc của các tác giả mạng là để cho nữ chính cải trang thành nam, sau đó nhiệt tình "bán hủ

"với nam chính để thu hút độc giả nữ. Cuối cùng sẽ là màn quay xe bất ngờ công bố thân phận thật của nữ chính để khẳng định sự"thẳng

"của nam chính... Đúng, nhất định là như vậy! Vậy người con trai với giọng điệu nhẹ nhàng, khí chất xuất chúng, tướng mạo nhu hòa kia... Ắt hẳn là nữ chính bí ẩn trong cuốn tiểu thuyết này rồi! Đương lúc gã còn đang mải mê tưởng tượng, từ phía sau đã truyền đến một tiếng cười nhàn nhạt:"Ha ha."

Âm thanh phát ra từ phía trên. Tào Ái Dân và cả ba người cùng nhìn lên ngọn cây.

"Sao anh lại ngồi trên đấy thế hả?!

"Lý Phân hét lớn. Dưới tán cây là đôi chân thon dài bị chiếc quần tây bó sát để lộ ra những đường nét mảnh mai đang nhẹ nhàng đung đưa trong gió. Chỉ cần nhìn thôi là có thể hình dung ra chủ nhân của nó ắt hẳn phải sở hữu vòng eo và khuôn mặt xinh đẹp đến nhường nào. Giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng mèo kêu của y chợt vang lên:"Vì xuống từ đây sẽ tiện hơn nên...

"Cả đám đồng loạt ngước nhìn, quả thực phía trên tán cây ấy chính là hành lang tầng bốn. Lý Phân: ... Hóa ra là anh nói thật."Nghe mọi người thảo luận xúc động quá nên không còn cách nào khác."

Nói xong, Lâm Hòe nhảy xuống. Lý Phân ở dưới vô thức đưa tay ra định đỡ, chỉ là người kia đã né tránh.

Sau khi nhẹ nhàng đáp xuống, chàng trai trong bộ âu phục màu đen với chiếc cà vạt kẻ sọc quỳ một gối trên mặt đất. Chiếc cằm thon gọn cùng đuôi mắt cong cong trên khuôn mặt thanh tú ấy càng làm tôn thêm vẻ đẹp sắc sảo vốn có. Sau đó, y mỉm cười để lộ ra vài phần tà khí.

Tào Ái Dân nhìn mà choáng váng.

"Anh vốn không định xuống đâu, nhưng mà xem ra cần phải cho các em chút gợi ý rồi." Lâm Hòe cười nói, "Về vấn đề "nạn nhân" ấy..."

Y kéo thật dài hai chữ "nạn nhân" rồi lấy ra một mảnh giấy từ trong túi: "Cho các em nè."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!