Chương 37: Đừng làm phiền tôi thể hiện

"Tại sao em cứ lên làm phiền tôi thể hiện thế?

"Lâm Hòe thẳng thắn nhắc nhở. Hứa Trì mặt tái mét đáp:"Em thấy ở dưới đó một mình còn nguy hiểm hơn."

Lâm Hòe phản bác: "Tôi thấy có em đi theo còn nguy hiểm hơn. À đúng rồi..."

Y chợt ngừng lại.

"Hứa Trì." Giọng của y vang lên, "Nhan Tức có thích thực vật học không?"

"...!"

Giữa không gian âm u lạnh lẽo, Lâm Hòe quay sang nói từng chữ một như thể khẳng định: "Em rất thân với em ấy.

"Hoàn toàn không phải là câu hỏi. Biết Lâm Hòe đã nhìn thấy phản ứng của mình đối với Nhan Tức màu đỏ, Hứa Trì chỉ đành khẽ đáp:"Vâng ạ..."

"Em ấy có thích nó không?"

Hứa Trì lắc đầu.

"Ừm..." Lâm Hòe suy nghĩ một lúc: "Vậy còn em thì sao?"

"Dạ?"

Hứa Trì nghe xong thì cực kỳ hoảng loạn. Thấy vậy, Lâm Hòe lại tiếp tục: "Em cũng không thích à?"

"Thầy Lâm, thầy định chuyển sang dạy sinh hay sao...?"

"Không có gì." Lâm Hòe thì thầm, "Ở đây hơi đáng sợ nên tôi muốn kể chuyện cười cho em bớt căng thẳng ý mà..."

Hứa Trì:...

Hai người cứ thế một trước một sau trên hành lang tối tăm. Tầng hai của căn nhà này đã xuống cấp trầm trọng, mỗi lần bước đi là dưới chân lại vang lên âm thanh kẽo kẹt. Vách tường vàng vọt bởi vì ẩm ướt mà xuất hiện những mảng nước uốn lượn xung quanh khe nứt hệt như những vết bớt xấu xí.

Đồng thời, không gian hai bên như muốn đổ dồn về phía chính giữa tạo ra cảm giác ngột ngạt đến cùng cực.

Quả thực không khó để đồng cảm với điều này. Ngoài khúc nhạc "Für Elise" du dương mà rùng rợn ấy ra, từ trong phòng còn vang lên âm thanh "lạch cạch

"như thể đang đánh nhịp. Lâm Hòe bảo Hứa Trì đứng đằng sau rồi tự mình đi tới gõ cửa. Không có phản hồi. Khoảnh khắc y vặn tay nắm cửa, toàn bộ khung cảnh bên trong liền đập vào mắt. Một cái xác treo lơ lửng trên không trung, hai cẳng chân buông thõng còn đang liên tục đập vào nắp đàn bên cạnh."Aaaaa!"

Hứa Trì hét lên rồi ngã sụp xuống đất. Rõ ràng là cậu ta đã bị dọa sợ đến nỗi không còn giữ được dáng vẻ lạnh lùng thường ngày. Thấy vậy, Lâm Hòe nhanh chóng hành động. Y dựng lại chiếc ghế bị úp, rút giấy ăn trong túi bọc lấy ngón tay rồi tiến lên kiểm tra mạch đập của người trước mặt.

Kết quả rất rõ ràng, hoàn toàn không có dấu hiệu của sự sống.

Sau đó, Lâm Hòe khôi phục mọi thứ trở về nguyên trạng mà không để lại bất cứ dấu vân tay hay dấu chân nào. Mãi đến lúc này, y mới có thời gian quan sát kỹ cái xác kia.

Cậu ta mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, mặt mày méo mó, đũng quần ướt sũng, lưỡi thè ra, rõ ràng trước khi chết đã phải chịu đựng đau đớn tột cùng..... Không có dấu hiệu nào cho thấy vừa mới tử vong.

Dưới chân cậu ta có một mảnh giấy, bên trên là dòng chữ được viết bằng mực đỏ: invidia.

Lâm Hòe suy nghĩ một hồi rồi nhắm mắt lại. Y nương theo dòng nhạc đi đến phía sau nắp đàn, sau đó dùng giấy ăn lót ngón tay rồi lấy ra một chiếc máy ghi âm.

Ngay khi ấn nút dừng, âm thanh tắt lịm.

Y vừa định mở máy ghi âm ra để xem cuộn băng dài bao nhiêu thì tầm mắt đã va phải một cái bóng chợt lướt qua trên hành lang.

Là màu trắng.

Không phải màu đỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!