Chương 36: Hắn mỉm cười

Nửa tiếng sau, gã hiệu trưởng nhu nhược bán nước hại trường cùng đám bảo vệ của ông ta cuối cùng cũng lủi thủi rời khỏi văn phòng của Lâm Hòe.

Trần Hạo Vũ và Phương Trình đang hồi hộp chờ đợi bên ngoài lúc này mới dám liếc nhìn nhau rồi vội vã chạy vào trong.

"Gặp chút vấn đề về tài chính ấy mà." Lâm Hòe giải thích cho cả hai về những ồn ào trước đó, "Tôi không muốn bị sa thải nên có hơi quá khích một chút, nhưng kết quả vẫn tốt không ngờ, tôi vừa giữ được công việc, đã thế còn..."

Y vỗ vai Phương Trình: "Tôi quyết định chiều nay sẽ họp lớp luôn. Cảm xúc đang dâng trào, đã đến lúc lên sân khấu được rồi."

Hai gò má y đỏ bừng, vẻ mặt đắc ý hết sức phấn khởi, tính tình lại độc đoán đáng sợ, tổng thể trông chả ăn nhập gì với nhau.

Nhưng...

Phương Trình vẫn chẳng tài nào rời mắt khỏi y.

"Bây giờ các em đã hiểu chưa?" Sau khi kết thúc buổi họp lớp bằng một bài thuyết trình, Lâm Hòe nói với đám học sinh.

Nhận thấy ngay cả Hứa Trì cũng không còn nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, lúc này y mới nở một nụ cười thỏa mãn.

So với những học sinh suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào sách vở, thì cuộc sống của Lâm Hòe có vẻ nhàn nhã hơn nhiều. Đợi cho tiết học kết thúc, trước tiên y sẽ đi khám phá một số địa điểm kỳ lạ, đến tối thì hoàn thành phần giáo án còn lại và luyện tập kỹ năng sao chép bằng cách bắt chước giáo viên nổi tiếng trong video...

Song, mặc dù đã đi quanh trường một vòng, y cuối cùng vẫn chẳng thu hoạch được gì. Nơi đây vào ban ngày khác hoàn toàn so với ban đêm, đến nỗi ngay cả đám gián trong vườn cũng bừng bừng phấn khởi.

Y cẩn thận quan sát từng ngóc ngách để tìm kiếm bóng dáng của Nhan Tức. Nhưng mãi mà cậu ta vẫn chẳng xuất hiện, cho dù có là màu đỏ hay màu trắng.

Lâm Hòe thở dài đầy tiếc nuối. Dù sao thì, y cũng chỉ muốn dạy cho cậu ta cách tiến hóa đúng đắn mà thôi.

Xong xuôi, Lâm Hòe vừa định đi đến nhà ăn thì sau lưng đã vang lên một giọng nói ôn hòa: "Thầy Lâm."

Y quay lại thì thấy hai nam một nữ đang đứng ở trước cửa phòng học lớp B.

"Chúng em có vài bài tập muốn hỏi thầy." Hạ Tinh Dã lên tiếng, chiếc khuyên trên tai anh sáng lên, "Không biết thầy có rảnh không ạ?"

Ồ...

Lâm Hòe lúc này mới chợt nhớ ra, hình như mình còn có ba người đồng đội.

Ba người, hai nam một nữ, quả là một đội hình tiêu chuẩn. Y nghĩ thầm rồi tùy ý đáp: "Đương nhiên là được. Các em muốn hỏi cái gì? Phân tích thơ cổ, văn học hiện đại, văn ngôn, hay là hình học...?"

Lý Phân, người năng động nhất trong cả ba: "..."

"Tôi còn có thể dạy cả đạo hàm của phương trình bậc hai nữa..." Lâm Hòe mỉm cười, "Tôi đùa thôi."

"Anh có thể quan tâm đến nhóm mình một chút được không vậy! Đã hai ngày rồi đấy! Hai ngày rồi mà bốn người chúng ta chưa họp được một lần nào cả, anh coi chúng em là gì vậy?"

Lâm Hòe suy nghĩ một chút rồi thành thật đáp: "Ừm, anh lỡ quên mất mình có đồng đội."

Lý Phân:...

"Thế mấy em dạo này có phát hiện được gì mới không?" Y hỏi.

Khi mọi người xung quanh trở nên nhàm chán, Lâm Hòe có thể dễ dàng bị cuốn vào những điều mới lạ khác mà ngó lơ đồng đội của mình.

"Lý Phân." Hạ Tinh Dã dừng động tác rồi nhìn sang Lâm Hòe, "Em tưởng khi trao đổi với nhau, việc cung cấp thông tin của mình trước là phép lịch sự tối thiểu chứ ạ."

Trước giọng điệu từ tốn của anh, Lý Phân cũng dần bình tĩnh lại.

"Qua vài ngày quan sát, bọn em đã biết được những thông tin sau đây. Thứ nhất, trong trường có bảy điều kỳ lạ, đó là..."

Thấy Hạ Tinh Dã lần lượt kể ra bảy điều, Lâm Hòe cũng chớp mắt tỏ vẻ quan tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!