Khi Thiệu Vĩ tỉnh lại thì đã là ba phút sau.
Còn chưa mở mắt, cậu ta đã cảm nhận được có thứ gì đó mát lạnh áp lên trán. Xung quanh vang lên âm thanh ồn ào: "Nhanh lên, chỉ còn ba phút nữa thôi."
Theo sau là giọng nói của Lâm Đang Đang: "Làm sao tôi nhanh được, anh đi mà nhanh. Ấy, chỗ này có ổ khóa, ai đang cầm chìa vậy?"
"Chìa... Chìa khóa ở chỗ anh à, Lâm Hòe?"
"Không."
"Lâm Đang Đang, chỗ em đi lúc đầu không có chìa sao?"
"Không có, chắc là ở phòng hiệu trưởng rồi. Tất cả quay lại tìm được không?"
"Không kịp đâu..."
"Mọi người có làm được hay không đây, Lộ Cẩm, anh ra phá cái khóa này đi." Lâm Đang Đang nói.
"Làm hỏng đạo cụ phải đền tiền đó!" Lộ Cẩm sợ hãi.
"Đền tiền thì sao, chơi nhà ma cũng giống như xem phim dài tập vậy, bỏ qua phần kết anh không thấy bứt rứt à?"
"Cũng chả khác gì cái kết ba lựa chọn trong Conan đâu, chán lắm. Loại bỏ phán đoán của Mouri Kogoro, người nào có mắt lấp lánh, người đó là hung thủ thật sự... Không phá được, Lâm Hòe, mày ra đây xem nào, hửm? Mọi người đang bận mà mày ở đó làm gì vậy."
Thiệu Vĩ mở mắt hoàn hồn. Cậu ta nhìn thấy đồng đội của mình đang cố chống chọi với bức tường trước mặt. Trong khi đó, Lâm Hòe lại ngồi xổm một bên, nhổ bụi cây để lộ ra một cái lỗ ẩn.
Cả đám:...
Thiệu Vĩ xoa đầu, giống hệt như nữ chính trong tiểu thuyết lãng mạn vào nhầm phòng tổng giám đốc bằng thẻ khách sạn sau đó chả nhớ đã xảy ra những gì.
May mắn thay, cơ thể của cậu ta hiện tại hoàn toàn khô ráo, nên chắc là chưa mất trinh trong cái cuốn tiểu thuyết Tấn Giang mà người dưới 18 cũng có thể đọc được này đâu.
Cậu ta khàn giọng hỏi: "Mọi người đang làm gì vậy?"
Cả đám đang im lặng nhìn chằm chằm vào lỗ chó, thấy Thiệu Vĩ tỉnh lại, Lộ Cẩm vẫy tay: "Thiệu Vĩ, lại đây, cho mày xem cái này hay cực."
"Cái gì?"
Vừa bước tới, cậu ta đã bị mọi người dồn vào tường. Tỉnh dậy không lâu chưa gì đã bị ép chuyển nhà đến Hải Đường* rồi, Thiệu Vĩ hoảng hồn hét lớn: "Các người muốn làm gì!"
Lộ Cẩm nói: "Cửa ra bị khóa rồi."
Đàm Hi Nhược nói: "Lỗ chó mở rồi."
Lâm Đang Đang nói: "Một âm thanh vang dội:"
Lâm Hòe cuộn lại quyển nhật ký, đưa lên miệng: "Bò đi! Tự do đi!"
"A!" Thiệu Vĩ hiểu ý bọn họ, cậu ta hét to, "Tao muốn tự do! Nhưng người bình thường làm sao chui qua cái lỗ chó này được!"
"Được mà."
Lộ Cẩm dụ dỗ, "Với cái đường kính này, chỉ mày mới có thể bò ra thôi..."
"Lâm Hòe đâu! Eo của nó còn nhỏ hơn tao, tại sao không phải là nó!
"Dưới sự thuyết phục của cả bọn, Thiệu Vĩ, kẻ vừa mới tỉnh dậy, mang theo niềm hy vọng của cả làng, cúi người chui ra ngoài. Vừa bò, cậu ta vừa nói:"Lúc về tao muốn ăn lẩu cay...
"Nói được nửa chừng, cậu ta đã xịt keo cứng ngắc. Kẹt... Kẹt rồi! Cái mông... bị kẹt rồi! Trong tình huống cực kỳ khó xử này, cậu ta cố kìm nén sự run rẩy, sau đó giả vờ như đang trầm tư suy nghĩ. Lộ Cẩm ở bên kia lại lên tiếng:"Thiệu Vĩ, làm gì thế, sao im lìm vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!