Lạch cạch, lạch cạch.
Trong phòng tắm mờ hơi, Diệp Khả Khả tắt vòi sen, vừa lau khô tóc vừa bước ra ngoài.
"Nghê Hiểu, em tắm xong rồi, chị vào đi.
"Nói xong, cô xoay tay nắm cửa ngược chiều kim đồng hồ. Đằng sau tấm lưng ẩm ướt của cô là chiếc gương phòng tắm vẫn còn đọng hơi nước. Bên trong phản chiếu một bóng hình mờ nhạt."Nghê Hiểu?
"Gió lạnh tràn vào phòng tắm ấm nóng. Căn phòng nơi Nghê Hiểu vốn đang ngồi giờ đây vắng tanh. Cô rùng mình, vừa định bước ra ngoài thì vô tình vấp phải thứ gì đó. Nhìn xuống thì thấy một đôi giày cao gót màu đỏ. Món đồ bay tán loạn bởi cú đá của cô, cuối cùng dừng trước cửa phòng tắm."Quái lạ, rõ ràng mình để nó ở cửa mà."
Mặc dù nói vậy, nhưng cô vẫn không để trong lòng. Khi ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ thì đã gần nửa đêm, Diệp Khả Khả quyết định ngồi vào bàn trang điểm sấy tóc.
Có lẽ do công suất lớn, ngay khi cô cắm máy sấy, nguồn điện trong phòng bắt đầu chập chờn. Đèn chùm trên đầu không ngừng nhấp nháy. Trong ánh sáng lập lòe, chiếc gương đằng sau Diệp Khả Khả phản chiếu cái bóng đang núp dưới gầm giường.
Người phụ nữ mặc váy khiêu vũ màu đỏ, đầu cúi thấp, mái tóc đen dài che khuất khuôn mặt. Hai tay ả buông thõng một cách mất tự nhiên, thậm chí còn chạm vào cả đầu gối.
Máy sấy tóc trên tay cô đập mạnh vào bàn trang điểm, ngay sau đó, cả căn phòng tối sầm lại.
Trước khi cô kịp hét lên, đèn chùm lại bật sáng. Diệp Khả Khả kinh hãi quay lại, phát hiện bên giường chỉ có tấm màn treo màu đỏ dài chạm đất đang bất động.
"Là ảo giác, nhất định là ảo giác."
Cô thở phào, nhưng trong lòng lại bắt đầu phàn nàn, "Chị ấy đi đâu rồi? Tại sao còn chưa về?
"Đồng hồ đã điểm mười hai giờ, Nghê Hiểu vẫn chẳng xuất hiện. Diệp Khả Khả ngồi trên giường chơi điện thoại, càng ngày càng lo lắng. 'Hay là, ra ngoài tìm vậy,' Cô dừng động tác, 'Cũng không biết chị ấy...' Nghĩ tới đây, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa đều đặn. Diệp Khả Khả xuống giường, sau đó bước tới:"Sao giờ chị mới về...
"Khoảnh khắc cô chạm vào tay nắm cửa, căn phòng lại chìm vào bóng tối. Trong không gian mịt mờ, tiếng nước nhỏ giọt trong phòng tắm vang lên rõ ràng. Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống má Diệp Khả Khả, cô nhẹ giọng hỏi:"Nghê Hiểu, là chị à?"
Không có tiếng trả lời.
Cô nín thở, khóa cửa, sau đó tiến sâu vào bên trong. Khi quay người lại, cô nghe thấy tiếng bước chân lạ.
Là tiếng giày cao gót, đang phối hợp theo nhịp chân của cô, không nhanh không chậm đi phía sau.
Cô nắm chặt điện thoại, tay còn lại lén giấu con dao nhỏ vào túi quần.
Khi đến gần chân giường, cô không chút do dự ném dao về phía sau.
Dao nhỏ rẽ không khí, xuyên thẳng vào khoảng không.
Từng giọt mồ hôi chảy xuống cằm, cô nắm chặt cán dao, nhanh chóng bật đèn pin điện thoại lên.
Tia sáng rực rỡ xuyên qua không khí tù đọng chiếu thẳng vào bức tường nhạt màu cùng tấm màn đỏ như máu. Cô dùng đèn rà soát xung quanh, tay cầm dao sẵn sàng hành động.
Nhưng tiếng bước chân vẫn giữ nguyên nhịp độ cũ, bám theo cô như hình với bóng.
'Không ở phía trước, không ở phía sau...' Cô nghĩ, 'Vậy thì...'
Đến đây, cô lùi lại một bước, lòng bàn chân bất chợt giẫm phải vật gì đó cứng và nhọn.
Diệp Khả Khả cúi đầu nhìn ra sau.
Dưới gót chân cô là đôi giày cao gót màu đỏ đang lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối.
Lúc này, một mái tóc đen dài chợt rơi xuống cổ cô.
Theo sau là đôi bàn tay trắng mịn lạnh lẽo đang nổi những đường gân màu đỏ.
"Ngươi... có nhìn thấy giày khiêu vũ của ta không..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!