Chương 8: Tàu tốc hành Hogwarts

Giselle bắt đầu thấy mình như là một cư dân London khi cả nhà lần thứ ba lên đây. Nhà ga Ngã Tư Vua đông đúc với những mái vòm cao rộng, in trên đó những bức tranh nghệ thuật cổ điển mà dù là người mù nghệ thuật như cô vẫn cảm thấy choáng ngợp.

Phải dành thời gian đến thăm các viện bảo tàng và kiến trúc cổ kính của London mới được, cô nghĩ. Cô dự định điều này từ lâu, nghĩ là khoảng 15 16 tuổi, khi ông bà Gibson đã chịu cho cô ra ngoài một mình, cô sẽ dành nhiều thời gian đi thăm quan London, tận mắt chứng kiến những kiến trúc có từ tận thời Victoria.

Rồi nhiều nơi khác ở Anh, ở các quốc gia châu Âu khác nữa.

Nhưng kế hoạch cuộc đời cô trật nhịp kể từ ngày con cú gõ mỏ vào cửa sổ phòng hôm đó. Thế giới của cô gần như biến thiên, sau chuyến đi đến Hẻm Xéo, sau những ngày đêm chong đèn ngồi đọc cho bằng hết số sách đã mua. Phải, cô đã dành hết thời gian của tháng 8 để đọc hết 11 cuốn sách pháp thuật.

Dĩ nhiên đó là lợi thế của một linh hồn trưởng thành, nhưng phần nào cũng nhờ chứng mất ngủ triền miên và thói quen của phụ huynh phương Tây khi cho con cái ngủ riêng từ nhỏ.

Cả ngày lẫn đêm, rồi từ đêm đến sáng, thế giới phép thuật của từng con chữ hút lấy hồn cô, lâu lắm, cô có cảm tưởng mình lại quay về những ngày ngồi cắm đầu ôn thi đại học của kiếp trước, vùi đầu trước chồng sách và tài liệu cao đụng trần. Nhưng đọc được là một chuyện, hiểu rõ lại là chuyện khác.

Cô ghi chú ra hai cuộn giấy da

- cô không thích dùng giấy da chút nào, cô thích sổ vở của người bình thường hơn

- định là sẽ đến hỏi các giáo sư ở trường. 

Giselle còn nhiều dự định khác, những suy nghĩ trong đầu không thể cho ai biết, cô liệt kê ra trên giấy vở, dùng tiếng Anh Trung Nhật Việt loạn xạ để lỡ ngẫu nhiên có ai đọc được cũng khó mà hiểu ngay. Rồi ngày cuối cùng trước khi lên đường, cô đốt hết những ghi chú đó.

Cô nhắc mình phải cẩn thận, khi sắp tiến vào một thế giới đầy kỳ bí với biết bao điều không biết, không thể diễn tả bằng logic bình thường, phải che giấu mình cẩn thận trước những phù thủy pháp sư mà cô sẽ gặp trong suốt cả quãng đời còn lại. "Nơi đây không thuộc về ngươi", gã ăn mày vẫn thi thoảng rít lên quanh tai cô.

Bà Gibson vẫn cố nắm c.h.ặ. t t.a. y con gái, đêm trước bà đã khóc, cô chỉ thấy bà khóc một lần trong suốt 11 năm làm con bà, đó là khi ông Gibson bị tai nạn giao thông hồi cô 7 tuổi.

Cõi lòng bà chất chứa lo lắng vì cô con gái sắp sửa bước vào một thế giới mà bà không biết, không hiểu và không quen thuộc, và bà bất lực vì ông bà chẳng thể giúp gì trên con đường sắp tới của con. 

Anh Harris đẩy xe chất đầy hành lý giúp Giselle, ông Gibson thì cầm lồng cú của con Tèo. Ông đã xin nghỉ hôm nay để đưa cô đi.

Họ đi qua cái cổng bước vào sân ga 9 3/4 nhẹ nhàng, dễ dàng hơn rất nhiều so với những khó khăn mà cậu nhóc Harry gặp phải, nếu cô nhớ đúng chi tiết truyện.

Đó là vì lúc chia tay ở Hẻm Xéo, anh Carolinus đã đưa cho họ tờ giấy hướng dẫn đón chuyến Tàu tốc hành Hogwarts. 

"Nhiều người gặp rắc rối với cái cổng vào lắm rồi, mấy đứa bị muộn tàu nữa, nên Ban liên lạc mới chuẩn bị giấy hướng dẫn này."

Qua khỏi cánh cổng, họ nhìn thấy ngay một đầu tàu hơi nước mang màu đỏ rượu vang như màu phong bì thư mà cô nhận được, tiếng nói cười inh ỏi, Giselle cảm thấy đầu mình hơi đau, phù thủy pháp sư gì cũng vẫn ồn ào như dân thường...

"Nhớ viết thư báo bình an cho ba má ngay khi con đến nơi nhé.

"Bà Matilda áp má vào má cô con gái nhỏ. Bà vốn không phải người hay mủi lòng, mà thật ra dân Anh vốn ít biểu lộ cảm xúc, nhưng những tháng gần đây bà buồn nhiều. Nỗi buồn từ má bà truyền sang cô, Giselle không chịu nổi cảnh chia tay này, cô phải nhanh lên không thôi sẽ khóc mất:"Con nhớ rồi mà má, con sẽ viết thư ngay khi con có thể.

"Rồi cô ôm lấy ông Hanz, ông vẫn là người đàn ông nghiêm nghị vững chãi của gia đình nhưng đôi mắt cũng lộ nét buồn bã. Harris chất xong hành lý cho em thì quay lại cười trêu:"Ba má làm như Selly đi luôn không về vậy! Tới nghỉ lễ Giáng Sinh là gặp lại mà!"

Rồi anh bĩu môi: "Chậc chậc, nếu ngược lại là con chắc ba má còn không thèm đi tiễn quá, chắc má mong con đi khuất mắt cho rồi!"

"Ờ, con coi chừng đó, năm nay mà vô trường cao đẳng cộng đồng thì con tự động dọn hành lý đi đi.

"Cô vẫy tay tạm biệt người thân lần cuối rồi lên tàu. Tiếng còi hụ inh ỏi hối thúc, Giselle thắt người khi nhớ lại cũng một lần nào đó, cô bước lên chuyến xe đi học xa nhà lần đầu tiên, cũng buồn lay lắt đến thế này. Bất giác nước mắt rơi dài lên má, giọt mặn đầu tiên của kiếp này."Những cuộc chia lìa khởi tự đây,

Cây đàn sum họp đứt từng dây.

Những đời phiêu bạt, thân đơn chiếc,

Lần lượt theo nhau suốt tối ngày...

Có lần tôi thấy hai cô bé,

Sát má vào nhau khóc sụt sùi.

Hai bóng chung lưng thành một bóng,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!