Ông Gibson bắt đầu lấy lại quyền lên tiếng khi họ bước vào hiệu sách Tri thức Phù thủy, với hàng lô lốc sách xếp từ tận ngoài cổng vào đến bên trong.
Giselle áng chừng là chủ hiệu sách phải dùng một bùa phép sắp xếp nào đó của riêng ông, vì sách ở đây chẳng xếp theo một quy luật trưng bày sách nào của người bình thường cả.
Ông Gibson lật giở từng cuốn sách mà cô cần mua cho năm học, ông xem kỹ càng từ bìa sách, gáy sách, tên tác giả, rồi mở ra xem vài trang đầu và cuối, thi thoảng lại hỏi thăm anh chàng phụ bán.
Đến cuốn thứ hai thì bà Gibson đành phải tự mình sang tiệm kế bên mua bút mực giấy vở vì thấy lâu quá. Đến cuốn thứ tư thì Giselle hỏi:
"À ngoài mấy cuốn trường yêu cầu, các anh có bán thêm sách tham khảo nào khác không? Mấy cuốn cơ bản và tổng hợp nhất á?"
"Chà, thật hiếm thấy có trò muốn đọc thêm đấy, phần lớn mấy đứa kia đọc sách của trường còn chưa xong, chà chà,..."
Cuối cùng họ bước ra khỏi tiệm Tri thức Phù thủy với 8 cuốn sách trường yêu cầu và thêm 3 cuốn Giản lược Bùa chú (Book of Spells), Lý luận pháp thuật: Từ lý thuyết đến thực tiễn và Các trường phái sức mạnh pháp thuật từ trước đến nay.
Ông Gibson, người chưa bao giờ phản đối Giselle đọc bất kỳ cuốn sách nào ngay cả không hợp độ tuổi đến mấy, cũng cảm thấy đọc hết số sách này là quá sức đối với cô.
Nhưng ông không nói thêm nữa khi cô đáp rằng, mình là phù thủy gốc Muggle, phải học nhiều hơn mới theo kịp các bạn từ nhỏ đã sống với gia đình phép thuật.
Họ gặp anh Harris đang cầm 4 cây kem: "Kem đủ vị, họ bảo có tới 99 vị, mỗi lần cắn là một vị khác nhau, con đã ăn phải vị socola, bí ngô, bắp thiu với cái vị như nước cống.
"Rồi anh phụ ông Gibson bê nửa đống sách:"Anh phát ganh với em mất thôi Selly! Phải chi mà anh cũng là pháp sư nhỉ, anh sẽ chơi Quidditch, sẽ bay chổi đi chơi chứ không phải lái chiếc xe đạp chán phèo, có thể bay lên London đón Bella đi chơi, chắc Will sẽ tị nạnh với anh như anh tị nạnh với em bây giờ quá!"
"Nhưng người ta có luật không được làm phép thuật hay sử dụng đồ vật pháp thuật trước mắt Muggle đó, Hai nhắm Hai không khoe khoang được không?"
"Nhưng mà ba má với anh vẫn được đi cùng với em đây nè?"
"Đó là trường hợp đặc biệt thôi, ờ giáo sư Whiteford nói sao nhỉ, lách lệ được đôi chút. Năm sau người ta không cho anh đến đây nữa đâu.
"Giselle cũng thấy buồn theo anh. Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới pháp thuật. Đành rằng mình không biết có pháp thuật tồn tại thì thôi, chứ khi đã biết rồi, thật khó để chấp nhận cuộc sống buồn tẻ như trước."Thôi nào, pháp thuật chỉ hơi khác cách chúng ta sống chút thôi. Họ cũng cần mặc quần áo, ăn uống đi học làm việc như ta cả.
Con nhắm con theo học được trường nội trú trong 9 tháng rưỡi không ra ngoài được không mà tị nạnh gì với Selly hả Harris?"
Hai nhe răng cười: "Chắc rồi, và con cũng chẳng đọc nổi 1/4 đống sách này nữa chứ đừng nói gì đọc hết trong một năm học."
"Nào Selly cần mua một cây đũa phép với một con thú nuôi nữa. Chà nên mua đũa phép trước nhỉ."
Nhưng họ bị một thanh niên trẻ cao gầy chặn lại trước cửa tiệm có cái bảng hiệu dát mấy chữ vàng: Tiệm đũa Dimitriadis.
"Xin người thân Muggle đợi ở ngoài."
Người này không cho ba người nhà Gibson vào, rồi nói nhanh trước khi Harris hỏi vặn lại:
"Đũa phép là một dụng cụ pháp thuật vô cùng riêng tư, chúng tôi không thể cho dân Muggle vào xem cảnh một phù thủy chọn đũa phép được. Mong ông bà thứ lỗi."
Ba người nhà Gibson đành chọn một cái bàn trong tiệm Điểm tâm cùng bà Chang đối diện, còn Giselle bước vào tiệm đũa cùng người thanh niên.
Tiếng chuông reo lên khi họ bước vào, người thanh niên bước nhanh về phía sau quầy với những hàng hà sa số những cái hộp xếp chồng khắp các bức tường, để lại cô một mình đối diện với một ông lão già thấp gầy, chỏm râu dài, đôi mắt quắc thước.
Chỉ một cái nhìn thôi, đôi mắt của ông lão này đã làm Giselle cảm thấy khó chịu, như thể bị nhìn thấu, như thể ông ta đang nhìn không phải chỉ là khuôn mặt mà là tận tâm hồn sâu thẳm bên trong cô.
"À chào cháu, ta là Dimitriadis người làm đũa phép."
"Chào ông Dimitriadis.
"Rồi cô giơ tay phải ra theo ý ông, ông lão lấy từ đâu ra một vật tựa như thước dây, đo đạc rồi đọc vài từ gì đó cho chàng thanh niên khi nãy mới vừa từ phía sau đứng vào cạnh. Ông Dimitriadis không nói gì với cô khi ông đang đo đạc, cô bỗng nhận ra là ông không hỏi tên cô. Không khỏi nhớ lại người làm đũa phép Ollivanders trong truyện Harry Potter, ông ấy còn nhớ được cả họ tên chủ nhân lẫn chất liệu kích thước chính xác của từng cây đũa phép mà ông làm."Được rồi."
Người thanh niên phụ tá lại biến mất. "Thử cái này trước, à cháu tên gì nhỉ?"
"Gibson, Giselle Gibson."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!