Chương 49: Quạ và nhện khổng lồ

Cây thủy tùng vẫn khoác lớp áo tuyết trắng khi bọn nhỏ quay trở lại trường sau lễ Giáng Sinh. Sương sớm phủ đầy trên bãi cỏ non, làm mờ ô cửa sổ phòng ký túc xá, nơi hai cô gái năm 2 Gryffindor chỉ muốn quấn mình trong chăn ấm mơ về cảnh giáo sư Conner mỉm cười bước vào phòng học thông báo bọn nhỏ được miễn kỳ thi cuối kỳ. 

Sở dĩ chỉ hai vì cô bé còn lại hay đi lang thang một mình, giờ này đã ngồi ở phòng sinh hoạt chung đọc sách, thi thoảng lại lấy bút lông viết gì đó lên quyển giấy da.

Cô bé rời giường khi tháp chuông đánh 5 tiếng và đã xem lại gần xong các ghi chú trong năm học này của mình.

"Gâu gâu" con Milo từ tháp lầu nam sinh chạy xuống, theo sau là bộ dạng ngái ngủ của cậu chủ nhỏ và thằng bạn nối khố. Con chó màu cafe sữa nhảy tót lên đùi cô gái, nếu không bị cuốn sách chặn lại chắc nó đã l.i.ế. m đầy mặt cô.

"Úi chà Milo nay nặng hơn nè. Giáng Sinh cậu cho nó ăn gì vậy Matt?" Giselle cười ôm con ch. ó vào lòng.

"Chú Edwy tìm đâu được mấy loại thức ăn cho chó bên Mexico, hình như họ có cho thêm bùa kích ăn vào hay sao ý."

"Bùa kích ăn? Nghe không uy tín lắm, Milo bình thường đâu có kén ăn." Giselle tỏ ý nghi ngờ.

"Gâu gâu" con ch. ó đáp lời, nó vẫn ăn rất nhiều đấy thôi, các cô cậu chủ nhỏ lo xa quá.

"Coi chừng ăn cái đó miết Milo to như con ch. ó hai đầu ở thư viện.." Nol lắc đầu, thằng nhóc có thể nghĩ ra những hình ảnh khủng khiếp mà không ai có thể tưởng tượng được.

"Gâu gâu" Milo sủa kháng nghị, nó vẫn là con ch. ó con cute nhất quả đất, sao mà đáng sợ như con ch. ó gì gì đó được.

Rồi bọn nhỏ kết bạn leo qua lỗ chân dung Bà Béo, đi đến sảnh đường ăn sáng. Mấy bức chân dung treo khắp mặt tường hình như vẫn còn ngáy ngủ, Giselle không khỏi nghĩ tranh vẫn cảm thấy thiếu hụt nhiệt độ nên ngủ vùi chăng?

Tèo lại sà xuống đưa cho cô chủ nhỏ một phong thư, rồi vừa rỉ xúc xích vừa chơi với Milo. Phong thư có con dấu triện niêm phong thật đẹp, Giselle mở ra đọc:

"Gửi cậu Giselle Gibson, 

Nghe cậu kể thì chắc cậu không thích chơi cờ phù thủy với bài phù thủy, cũng không thích chơi ngoài trời tuyết nhỉ. Cũng như tớ, tớ thích ngồi trong phòng ấm áp uống socola nghe nhạc hoặc đọc sách hơn.

Nhưng mùa xuân ở Nhật đẹp lắm, cậu có thể ngắm hoa anh đào từ cuối tháng 3 đến tháng 5, tớ không thể diễn tả hoa anh đào đẹp như thế nào, nhưng nếu cậu đứng giữa rừng hoa, cái mùi hương thoang thoảng trong gió đó, cái cảm giác mềm nhẹ của từng cánh hoa rụng trên vai đó, là không từ ngữ gì miêu tả nổi.

Mahoutokoro bắt đầu vào mùa ôn thi dù kỳ thi phải đến tháng 5. Nghe nói ở các trường pháp thuật châu Âu học hành không quá áp lực như châu Á tụi tớ, nghe sao mà ước ao. 

Tớ ghét bầu không khí căng thẳng ôn luyện như thế này, áp lực đến nỗi nhiều người như không còn là chính họ nữa.

Đi đâu cũng thấy học sinh học bài, nhà ăn, hành lang, ngoài sân vườn, trong phòng ký túc xá... Tớ ước gì mình lớn mau để thoát khỏi ngôi trường quỷ quái này."

Tớ cũng muốn lớn mau nữa...

"Selly Selly! Cậu lại cười ngây ngô một mình kìa..." Ive chồm qua bàn, ngó mặt cô bạn, "Hình như mặt cậu còn đỏ lên nữa..."

"Ơ đâu có, chắc do lạnh á..."

"Dạo này cậu hay nhận được thư nhỉ,

"Matt vừa cho Milo ăn vừa nói. Con Tèo đã bay đi, cô chưa vội hồi âm cho Ryūji:"À ờ anh Harris hay kể chuyện trên trường cho tớ nghe á." Đang ngồi trong phòng học ngáy ngủ Harris hắt xì một cái.

Đến cuối tháng 1 tuyết đã tan hết, không còn đọng lại trên nền đất nữa, không sợ bị lộ dấu chân, Giselle quyết định tiếp tục chuyến phiêu lưu vào Rừng Cấm của mình.

Đó là một khuya chủ nhật, đám học sinh lớp lớn sau cả ngày đi chơi ở làng Hogsmeade đã quá mệt rồi, còn mấy nhóc năm 1 năm 2 cũng rã rời sau khi mặc sức chạy chơi ngoài sân tập. 

1h sáng, cả phòng sinh hoạt chung im lìm, Giselle niệm bùa giảm âm vào chân, bùa tan ảo ảnh để tàng hình rồi treo qua lỗ chân dung Bà Béo. Cô nhẹ nhàng lách qua mấy con mèo hoang, né học sinh giám thị, đi dần về phía cửa lớn.

Thường ở đó sẽ có một học sinh giám thị và con ma Peeves đóng quân. 

Nhưng đêm nay Peeves đã đi đâu mất tiêu, giám thị nơi đó hình như là thủ lĩnh nữ sinh Ravenclaw, chị đang đi tới đi lui với cái đầu gật gà gật gù.

Giselle vẫn dùng chiêu cũ, cô nép vào góc, b.ắ. n phép vào mấy bộ giáp cuối hành lang, phép tia lửa đỏ này của cô đã mạnh hơn rất nhiều kể từ lần dùng đầu tiên, một tia xẹt ra là đủ làm bộ giáp rơi rụng lả tả, các mảnh vỡ rơi lên mấy bộ giáp khác làm chúng cũng ngã dây chuyền.

"Rầm!" chị Ravenclaw giật b.ắ. n mình, chạy vội đến xem, thế là Giselle nhanh chân chạy đến cửa lớn, niệm không lời Alohomora cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. May mà cửa mở không kêu, cô nghĩ thầm khi lách người qua khe hở và nhanh tay đóng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!