"Nhưng chú nói có hai con lận mà, sao ở đây có một con vậy nhỉ?
"Anh Roy thắc mắc. Chú Takumi vừa lấy từ đâu ra một hai cái giống như bàn chổi chà rửa của Muggle, đưa cho Kara và Giselle, vừa nói:"Hai đứa dùng nó chải lông cho con Bằng Mã đi.
Chắc là con đực đã đi săn rồi."
Giselle và Kara chia ra chải lông hai bên cho con vật, bộ lông vũ trên thân trên nó đẹp tuyệt dù sinh sống trong môi trường hoang dã.
"Con này là con cái á?
"Anh Owen kêu lên như thể bây giờ mới nhận ra sự thật này. Chú Takumi với anh Patrick đi vòng vòng quanh hồ nước, mặt hồ phẳng lặng như gương, nhưng đâu đó vẫn có tiếng quạ kêu quác quác."Không biết trong hồ này có con vật gì sống không nữa...
"Anh Roy nói, anh đã bắt được con chim gì đó đưa đến cho Bằng Mã, nó kêu tỏ vẻ cảm ơn, rồi nằm xuống rỉ mỏ vào thịt chim, trong khi hai cô bé phù thủy nhí vẫn đang nhẹ nhàng chải lông cho nó. Rồi cái bàn chải trên tay Giselle chải ra một hai cái lông vũ, dọa cô mém xíu sợ con Bằng Mã giận mình vì làm hư bộ lông mượt mà của nó. Nhưng chị Kara bên cạnh cười nói:"Không sao đâu Giselle bọn này cũng rụng lông mà.
Lông Bằng Mã làm nguyên liệu nấu thuốc tốt đấy."
Chị cũng gỡ ra một cái lông dính trên bàn chải.
Con Bằng Mã đực thì không có tính tình tốt vậy, nó vừa đáp xuống đã quác quác kêu lên, vỗ cánh đầy tức giận. Nó thả xuống hình như là hai con thỏ với một con chim, nhưng nhìn thấy con Bằng Mã cái đang từ tốn ăn thức ăn do nhân loại đưa, nó kêu lên giận dữ.
Con cái cũng kêu đáp lại, có vẻ như chúng đang nói chuyện gì đó, rồi con đực không vỗ cánh nữa nhưng vẫn nhìn bọn phù thủy đầy cảnh giác. Giselle giờ mới thấy con đực còn to lớn hơn cả con cái, bộ lông màu vàng ánh lên dưới ánh nắng sắp tàn. Nó đi đến gần hồ uống nước, rồi vẫy nước lên lông như đang tắm.
Xong nó lại kêu quác quác tỏ ý đuổi đám khách lạ đi.
Chú Takumi và anh Patrick đã đi thám thính xung quanh về, chú nói:
"Con đực hoang dã hơn cả con cái, có lẽ nó chưa tin tưởng chúng ta đâu. Chúng ta về trước, tuần sau lại đến thăm bọn nó. Cần quen thuộc nhiều trước khi có thể dời tổ của chúng ra bìa rừng."
"Tại sao không để chúng ở đây luôn hở chú?"
Chị Kara nhìn cặp Bằng Mã xinh đẹp với ánh mắt ước ao. Khi nãy chị đã nói với Giselle rằng Bằng Mã là giống loài chung thủy, cả đời chỉ có một bạn đời, nếu bạn đời mất đi chung sẽ cô độc đến chết.
"Đúng vậy, em thấy nơi này thích hợp quá đi chứ. Cái hồ này đẹp quá." Anh Owen tỏ ý ủng hộ.
Chú Takumi vừa dẫn đoàn quay về đường cũ vừa đáp: "Nhìn thế thôi chứ nơi đó không an toàn lắm đâu. Gần tổ của bọn nhện với bọ cạp khổng lồ... lỡ có gì... thì Bằng Mã không chiến đấu lại một bầy nhện khổng lồ đông đúc được.
"Nghe thế tụi anh Roy cũng hít một hơi thật sâu, bọn nó vẫn còn nhớ vụ chú Takumi bị bọ cạp tấn công năm trước, anh Patrick còn nói trong sâu kia có một đám nhện khổng lồ ghê rợn nữa. Giselle chợt nói:"Con Bằng Mã cái đang có mang, nên đem chúng đến gần trường chăm sóc thì hơn."
"What?" "Hả?" "Sao em biết?" Một đám nghi vấn.
"Em thấy nó có vẻ hơi bảo vệ bụng, lúc em với chị Kara chải lông, chải tới bụng là nó vùng nằm xuống dấu đi..."
"Ý em nói chị mới để ý thấy," chị Kara đồng tình.
"À với cả con đực nó cũng cảnh giác quá đà với tụi mình nữa, chứ đáng ra nó cũng sẽ cho tụi mình chào nó mà.
"Anh Patrick nhận xét. Chú Takumi cầm đèn dầu dẫn đường phía trước đáp:"Cô bé quan sát tinh ý đó, đúng là nó đang mang thai thật. Nên chú với giáo sư Abbott mới muốn dời tổ tụi nó ra gần ngoài cho an toàn hơn.
"Thật ra không phải cô quan sát được, cô cũng chải lông như chị Kara thôi, không để ý gì lắm tới động tác của hai con vật mà mình chỉ mới tiếp xúc lần đầu. Nhưng Giselle không rõ tại sao, cô bỗng nhiên có cái cảm giác như vậy nên buộc miệng nói ra, như thể nó là sự thật mà cô biết chắc vậy. Lạ thật. Trời tối hù,"Lumos," ánh sáng từ đầu đũa phép lẫn chiếc đèn dầu của người giữ vườn cũng chỉ đủ bao lấy một vùng sáng quanh sáu người.
"Quác quác quác quác," tiếng quạ kêu gấp gáp kỳ lạ, bọn họ dừng lại lắng nghe.
"Nay bọn quạ này kêu lạ thật." Anh Roy nghiêng đầu.
"Thôi mình cứ đi về thôi." Chú Takumi giục bọn nhỏ đi tiếp.
"Quác quác,
"tiếng nhiều con quạ kêu hơn, sau đó là tiếng ngựa phi rầm rầm qua lại. Giselle đã gặp nhiều đàn ngựa trong khu rừng rồi, nên ban đầu tưởng không có gì lạ. Nhưng chú Takumi lại dừng bước lần nữa, hướng ánh đèn về phía tay trái, đón hai con ngựa phi tới. Chúng đúng là ngựa nhưng chỉ có phần thân là ngựa, còn từ giữa thân trở lên đầu là thân người, có mắt mũi miệng và hai cánh tay cầm cung như người."Ôi Merlin của tôi ơi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!