Halloween, bọn nhỏ lại mặc sức chơi đùa ở sảnh đường được trang trí nào bí ngô, nến bay phập phù, những bộ xương hù dọa khi có người đến gần, đùa giỡn cùng mấy con ma bay phiêu phù, ánh lên màu bạc sương mờ giữa không gian thơm phức mùi bánh ngô và bia bơ.
Tiệc tùng ở đại sảnh đường xong, cả đám lại kéo nhau về chơi tiếp ở phòng sinh hoạt chung, con Milo chạy giỡn nhiều đến nỗi mệt lử đi, đến cuối buổi chỉ có thể nằm gối đầu lên chân Matt, vừa nhìn bọn học trò chơi bài phù thủy, vừa thi thoảng quẫy đuôi làm nũng.
Cũng như năm ngoái, đến tận 1h sáng phòng sinh hoạt chung mới lắng lại, Giselle nhẹ nhàng mò xuống dưới, lại ếm bùa giảm âm vào chân và bùa tan ảo ảnh rồi trèo qua bức chân dung Bà Béo. Bà đã đi sang chè chén với mấy người bạn ở bức tranh nào khác rồi.
Hành lang im ắng, mấy con ma chắc đã kéo xuống tầng hầm để tổ chức lễ hội ma của mình, cả ngôi trường như chìm vào giấc ngủ sâu. Giselle quen thuộc lách mình né những học sinh đi tuần, bước qua mấy con mèo đang nhàm chán dạo chơi.
Phải mất 15 phút mới đến được cái hành lang vắng có bức tượng rắn ba đầu lần trước mà giờ đây cô đã biết là Runespoor.
Đầu bên trái, theo góc nhìn của người đang đối mặt với con rắn, là người lập kế hoạch; nó quyết định Runespoor sẽ đi đâu và làm gì tiếp theo. Đầu giữa là người mơ mộng, nó làm cho con rắn thường đứng yên trong nhiều ngày để chìm đắm trong những viễn cảnh và trí tưởng tượng tuyệt vời của mình. Đầu bên phải là người phê bình; nó đánh giá những quyết định của đầu trái và đầu giữa bằng tiếng rít liên tục khó chịu, và răng nanh của nó cực kỳ độc.
Nếu lần trước ở Seattle cô biết Runespoor là gì, có lẽ cô đã chọn cái trứng chứ không chờ nổi đến bùa che Dấu Hiện.
Còn giờ đây, Giselle rất nghi ngờ cơ chế kích hoạt bức tượng này, không lẽ cứ chạm vào nó là nó sẽ chuyển mình đến hành lang bí ẩn kia. Như vậy đã có không biết bao nhiêu học sinh đụng đến nó rồi, có khi là bọn nhỏ bị phạt lau chùi các bức tượng nữa thì sao?
Nhưng cô vẫn cứ thử chạm tay vào đầu con rắn giữa, con này không nhe răng như đầu bên phải nhưng trông đáng sợ không kém. Và rồi cô thấy mình đang đứng ở một nơi khác, không phải cái hành lang bí ẩn, cũng không phải chỗ tượng Runespoor.
Tại sao lại vậy? Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, cô đã bị tiếng cái gì đó nện trên sàn nặng c.h.ị.c. h đánh giật mình.
Tối quá, "Lumos."
Suýt buộc miệng kêu "Shit" khi trước mắt là một bức tượng chiến sĩ không phải làm bằng đồng thau như các bức tượng bộ giáp ở Hogwarts, mà làm bằng một chất liệu đá nào đó nom rất chắc chắn. Bức tượng chiến sĩ tay giơ cao kiếm đang nện từng bước về phía cô, và Giselle không chắc mình có còn thân thể toàn vẹn để khám phá tiếp không nếu bị cây kiếm đó c.h.é. m trúng.
Đây là cái hành lang tương tự hành lang lần trước cô rơi vào, nhưng đằng kia, sau lưng chiến sĩ là cánh cửa một người hệt như cái cửa mở vào căn phòng sách.
Rất rõ ràng mình phải đánh bại chiến sĩ này mới có thể tiến đến cái cửa.
Đọc có cuốn sách thôi sao phải khổ thế này.
"Rầm rầm."
Giselle sắp bị ép sát bức tường phía sau và thế là không còn đường lùi nữa, cô niệm Protego làm khiên, sau đó "Incendio" phun lửa. Đốm lửa từ đầu đũa bay ra l.i.ế. m vào bức tượng rồi tan, chẳng có gì xảy ra.
Kháng lửa, có lẽ là kháng các loại lửa thông thường.
Nhưng Incendio có vẻ như là bùa tấn công gây sát thương nhất mà cô có rồi.
Bức tượng bước rầm rầm sắp đến, Giselle không khỏi hối hận quyết định đến đây đêm nay, sao lại bỏ ra cả tháng suy nghĩ đắn đo xong lại tự quẳng mình vào nguy hiểm thế này.
"Rầm rầm" từng tiếng bước chân thúc ép, cô niệm đại "Glacius" bùa đóng băng vật thể mà cô đã dùng để dập tắt ngọn lửa khi trước.
Luồng khí lạnh từ đầu đũa phép bay ra, l.i.ế. m lên tượng chiến sĩ, trước n.g.ự. c bức tượng chuyển sang đóng băng. Nhưng không đủ, chỉ mới đóng băng được trước n.g.ự. c thôi, bức tượng vẫn di chuyển tiếp được.
Nhưng bùa đóng băng có hiệu quả, cần dùng thêm nhiều ma lực. Không thể đắn đo thêm, cô quả quyết hít một hơi sâu, vận dụng gần một nửa lực lượng ma lực trong người mình, niệm:
"Glacius."
Chỉ thấy dường như cả hai mắt cô gái đều đổi màu, một xanh một đỏ, nhưng thoáng cái thì thôi, từ đầu đũa phép phun ra một làn khí lạnh chưa từng thấy, như cái miệng rộng khổng lồ của con quái vật, há ra nuốt trọn bức tượng chiến sĩ.
Tiếng bước chân nện lên sàn chấm dứt.
Giselle dựa vào tường vì lạnh và chóng mặt vì bỗng nhiên xài hết phân nửa lực lượng ma pháp của mình. Đó không phải là cái mệt về cơ bắp mà lại cái choáng váng đau đầu như kiểu người đã trắng đêm ba hôm lại phải làm việc 20 tiếng liền.
Nhưng cô không dám nghỉ ngơi lâu, sợ băng tan bức tượng lại hoạt động trở lại, cô cúi thấp xuống né cánh tay cầm kiếm của bức tượng băng rồi chạy tới cánh cửa.
Bước vào căn phòng sách, bốn cây đuốc lại thắp sáng lên, cánh cửa dẫn đến đây biến mất. Vẫn là đường đi một chiều.
Căn phòng của người lưu giữ vẫn y như cũ lúc Giselle lần đầu đến, cuốn sách chưa mở nằm im trên cái bục cú cũ kỹ. Đã quyết tâm, tay phải cầm đũa phép, tay trái cô mở ra trang đầu tiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!