Tháng 7, Little Clifton kỷ niệm tròn một năm nhà Gibson dọn đến đây bằng những cơn mưa rả rích suốt ngày dài. Tiết trời âm u làm giảm đi ý định ra ngoài hít thở khí trời của con người, buộc họ phải ngồi lì trong nhà ngán ngẩm.
Giselle đã nhảy cóc lên khóa thứ 3 của lớp ngôn ngữ cộng đồng, điều này làm bà Gibson đắc ý hết sức khi tự hào rằng chính mình đã phát hiện ra khả năng ngôn ngữ vượt trội của cô con gái.
Ông Gibson đóng quân trong phòng làm việc chuẩn bị tài liệu cho niên học tiếp theo, dù ông hay kêu ca rằng làm giáo sư cũng chẳng có được kỳ nghỉ hè đúng nghĩa gì sất, nhưng trong suốt những ngày hè, ngoài thời gian rảnh rỗi cùng gia đình, ông dành phần lớn cả ngày của mình để soạn bài vở và tập trung vào nghiên cứu.
Sự tận tụy và niềm đam mê kiến thức của ông có vẻ chỉ truyền lại được cho cô con gái nhỏ, người mà cũng như ông thích dành cả ngày ở nhà đọc sách chơi đùa, hơn là đi la cà đây đó như cậu con trai lớn.
Ông cũng dành ra chút thời gian trong ngày để kiểm tra tiến độ học hành của Giselle, những môn khoa học tổng hợp có giáo trình do ông thiết kế riêng để dạy cô.
Đó là một ngày tháng 7 mưa ẩm ướt như thường lệ, bầu trời xám xịt, anh Harris đã lấy xe đạp đội mưa chạy đi chơi bóng với chúng bạn cũng như thường lệ.
Giselle đang ở trong phòng mình, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ sau khi đã dành 2 giờ liền ngồi đọc cuốn sách tiếng Trung viết về thuyết linh hồn và thế giới sau khi chết.
Cô tìm thấy cuốn sách ở chỗ bà lão Huang ở viện dưỡng lão, và sau khi trở thành người bạn trò chuyện được vài đôi câu với bà trong những buổi viếng thăm thứ sáu hàng tuần, bà đã vui vẻ cho cô mượn đem về đọc.
Cuốn sách cũ kỹ y hệt tất thảy vật phẩm có liên quan đến bà lão, và tiếc thay từ vựng của cô đã rơi rớt hầu hết nên chẳng đọc nổi được mấy trang.
Cuốn từ điển Trung Anh hiện đại mà anh Harris tặng nhân dịp sinh nhật lần thứ 11 của Giselle lật mở kề bên. Tặng người ta từ điển chẳng bao giờ nằm trong từ điển của Harris, anh thích tặng những thứ mà theo anh là có tính thực dụng và hữu ích hơn là một cuốn sách dày cộm nặng trịch.
Nhưng Giselle biết món quà này có ý nghĩa gì, anh cảm thấy có lỗi vì lỡ rời mắt khỏi đứa em gái bé nhỏ hồi đợt Giáng Sinh, rồi thêm cảm ơn cô vì đã không méc lại ba má.
Phải, hồi Giáng Sinh... Harris chỉ thấy cô bị ngã giữa đường cạnh bên mấy người vô gia cư chứ anh không thấy thứ mà cô đã thấy.
Thứ mà cô đã thấy, Giselle vẫn nghe lảng vảng đâu đó bên tai tiếng gã vô gia cư rít lên: "Nơi đây không thuộc về ngươi... hãy trở về nơi ngươi thuộc về..."
Đôi mắt ti hí của gã trợn tròn, xoáy thẳng vào tận sâu linh hồn cô, như phát hiện ra một linh hồn phạm tội đang lẩn trốn ở đây. "Trở về nơi ngươi thuộc về...
"rồi hai tay gã bóp chặt lấy linh hồn trắng mờ mờ, lôi tuột ra khỏi thân xác cô như lôi một con chuột khỏi cái nón xin tiền. Rồi gã quẳng cái linh hồn không đủ sức quẫy đạp đó sang cho người đàn ông không rõ mặt mũi có mái tóc bạch kim chói mắt..."Không thuộc về ngươi..." "Hãy về với địa ngục của ngươi đi..."
Địa ngục là đây sao, quay mòng mòng, khó thở vì tim đập nhanh, tiếng cục cục khó chịu càng nhanh hơn. Cục cục... ồn ào quá... cục cục... phải nghe cái tiếng cục cục này suốt đời thì quả là địa ngục...
Rồi Giselle choàng tỉnh, tim vẫn đập nhanh, tiếng cục cục phát ra từ bên kia cửa sổ. Có con gì đó đang gõ mỏ vào cửa, như hối thúc cô nhanh mở cửa cho nó vào.
Gió lùa vào lạnh gắt từng cơn khi Giselle kéo cửa sổ lên, để hở một khoảng trống cho con chim bay vào. Đó là một con cú mèo cỡ trung, đôi mắt to trừng trừng nhìn không chớp mắt vào cô sau khi nó bay vào đậu xuống cái ghế bành cô vừa đứng dậy.
Nó thả một phong thư thật to xuống đó, Giselle nghe thấy nó cau có kêu lên vài tiếng, và thật kỳ lạ, cô có cảm tưởng như nó đang tỏ thái độ bực mình vì cô chậm mở cửa quá.
Giselle không nhìn con cú nữa, sự chú ý của cô tập trung vào phong thư nhận được. Phong thư dày nhưng không nặng, bì thư màu đỏ rượu vang, niêm phong bằng con dấu sáp hệt theo phong cách thư từ thời xưa.
Trên con dấu được chia làm 4 góc, mỗi góc gồm hình một con sư tử, một con rắn, một con gì đó giống chồn và loài chim có cánh mà Giselle nghĩ là đại bàng. Ở trung tâm của con dấu, nơi 4 con vật bao quanh, là một chữ H viết hoa ánh kim.
Giselle phải nín thở thật lâu rồi hít sâu để giữ cho tim mình không nhảy bình bịch trong lồng ngực. Con cú bay ra khỏi phòng từ khung cửa sổ chưa đóng, và mặc kệ gió rét vẫn đang lùa phần phật vào phòng mình, Giselle xé niêm phong ra.
Bên trong có 2 bức thư gấp lại, và cô mở ra đọc bức đầu tiên:
"HỌC VIỆN MA THUẬT VÀ PHÁP THUẬT HOGWARTS Hiệu trưởng: Roxanne Nichols Kính gửi cô Giselle Gibson, Chúng tôi hân hạnh thông báo cho cô biết rằng cô đã trúng tuyển vào Học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết. Niên học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cô chậm nhất là ngày 31 tháng 7. Kính thư, Giáo sư Conner Phó hiệu trưởng"
Thật khó để mà diễn tả nổi cảm giác của Giselle lúc này, đó nằm đâu đó giữa "không thể tin được đây là sự thật" và "quả nhiên là thế".
Những chuyện xảy ra gần đây, mấy từ Muggle mà cô liên tục nghe thấy, rồi những lần xảy ra những việc lạ kỳ mà nếu không phải phù phép thì chẳng có khoa học vật lý nào giải thích nổi.
Mà chẳng phải khoa học đã thất bại trong việc giải thích lý do mà cô đầu thai với một bộ ký ức kiếp trước vẹn toàn đấy thôi.
Kể từ sau sự cố ngày Giáng Sinh, trong những cơn mộng chập chờn của mình, đôi khi cô thấy lại mình của những tuổi 20 phơi phới trước đây, khi đó cô vẫn còn là cô gái trẻ tràn trề nhựa sống, ngồi bên bệ cửa sổ phòng trọ nóng bức, nhìn ra xa phía những tòa nhà cao tầng của thành phố đông đúc, mơ về một con cú một hôm nào đó bay đến đưa bức thư mời nhập học Hogwarts cho cô.
Đó chắc là khi Harry Potter vừa ra phần phim mới, cô xem xong mà không thỏa mãn vì thời lượng quá ngắn không diễn tả hết nội dung, nên dành thời gian rảnh đọc lại bộ truyện giấy, xong ngồi nghĩ thẩn thơ mơ mộng vớ vẩn.
Tuổi đôi mươi mới tươi đẹp làm sao, dù nghèo khó, hoang mang về tương lai và đơn độc, Giselle vẫn còn nhiều hi vọng với cuộc sống mai sau. Nhưng tiếc thay, những hi vọng đó vơi dần khi cô tốt nghiệp ra trường, bươn chải mười mấy năm giữa dòng đời hối hả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!