"Vậy mấy ông muốn làm gì?" Con yêu tinh lại bắt đầu quạu quọ mất kiên nhẫn, râu xồm xàm chắc cũng thế.
"Bọn ta chỉ muốn lấy lại cái trứng thôi cháu gái à, rồi bọn ta sẽ đi khỏi không làm phiền gì đến gia đình cháu nữa."
"Nhưng tại sao cháu phải đưa cho các ông? Sáng mai cháu sẽ nộp lại cho Bộ pháp thuật." Lại trở về nơi bắt đầu. Ít ra làm trẻ con cũng có lợi thế của làm trẻ con, có thể nói chuyện ương bướng thế này. Phải cô mà là hai người trước mặt đây chắc có nhiêu kiên nhẫn cũng tiêu hết.
"Bởi vì cái trứng đó là của bọn ta cô bé à. Không ai dạy cháu nhặt được của rơi trả lại cho người mất à."
"Làm sao cháu biết là của mấy ông? Nó tự rơi vào túi cháu mà?" Hình như câu này đã nói hai lần.
"Vì bọn tao tìm được mi! Cái trứng của bọn tao nên bọn tao mới tìm tới mi.
"Con yêu rít lên. Đấy bây giờ mới vào câu chuyện nè."Nhưng sao mấy ông tìm được cháu?"
"Bọn ta làm vài thủ thuật lên cái trứng, ở xa hàng mấy km vẫn có thể tìm thấy." Và mấy thủ thuật đó Bộ không biết. Haizzz.
"Thôi chuyện phiếm nhiêu đó đủ rồi."
Tên râu ria đứng lên, con yêu cũng rục rịch: "Bọn ta thể hiện đủ thiện chí rồi, cháu thấy đó, bọn ta không muốn gây phiền phức gì, cháu đưa lại cái trứng cho người chủ đã lỡ làm mất nó và rồi bùm, bọn ta biến mất."
Nhưng Giselle vẫn ngồi trên sofa như cũ: "Cháu không nghĩ thế đâu. Cái trứng này chắc hẳn mấy chú sở hữu bất hợp pháp, cháu nên trao lại cho Bộ Pháp thuật thì hơn."
"Mẹ kiếp con nít ranh..." Con yêu nổi sùng lại giơ tay phải lên nhưng tên râu ria bước nhanh đến ghìm lại.
"Cháu đang làm mọi chuyện bất lợi cho mình và người thân đó. Dù cháu mang Dấu Hiện nhưng bọn ta vẫn có thể làm phép lấy đi cái trứng, thậm chí tặng cho cha mẹ No -Maj của cháu vài món bùa rồi độn thổ đi trước khi người của Bộ kịp đến đó."
"Và hai ông sẽ phạm tội sở hữu sinh vật huyền bí trái phép, trộm cắp, tấn công phù thủy vị thành niên, tấn công No -Maj, sử dụng độc dược và vật phẩm phép thuật sai mục đích. Và cháu nghe nói là các Thần Sáng của Bộ Pháp thuật hình như có bí quyết tra vết người độn thổ."
Câu cuối là dọa thôi, cũng không dễ dàng theo dấu độn thổ đến thế, nhưng rất rõ ràng, đã là tội phạm là sẽ sợ cảnh sát.
"Con nít ranh hỉ mũi chưa sạch cũng dám dọa bọn tao sao..." Con yêu tinh vụt giơ tay lên, nhưng Giselle còn nhanh hơn, cô chĩa đũa phép thẳng vô cái trứng la to lên: "Ông tấn công cháu là cháu đốt cái trứng này đấy."
Đang nói chuyện với tông giọng thấp, bỗng nhiên nghe tiếng la to hai vị khách cũng hơi giật mình, con tinh chững lại 1s đủ để thấy từ đầu cây đũa phép của đứa con nít đã có tia lửa đỏ b.ắ. n lên.
"Chà cháu có vẻ hiểu biết hơn lứa tuổi của mình đấy," tên râu ria ngồi lại trên ghế sofa, cũng kéo con yêu tinh ngồi xuống luôn,
"được rồi được rồi, chúng ta đổi cách thương lượng khác vậy. Chúng ta sẽ dùng thứ gì đó để đổi lấy cái trứng bé xinh trên tay cháu. Nói đi cháu muốn gì nào?"
Đấy nói sớm phải khỏe hơn không. "Cháu không biết nữa, cháu thấy gửi lại cho Bộ là tốt nhất."
"Ôi..." tên râu ria thở dài, lấy từ trong túi áo ra mấy đồng tiền vàng, có lẽ là tiền phù thủy ở Mỹ, "đây, số tiền này xem như chú mua lại cái trứng nhé."
"Ơ, nếu cháu lấy vàng của chú cháu có trở thành đồng phạm không?"
Con tinh lại quạu quọ rít lên: "Nó đang chơi đùa chúng ta! Con nít ranh con nít ranh! Sassdsd!" Mấy từ cuối có vẻ nói bằng tiếng yêu tinh, trong một sát sa Giselle như nhớ lại cuốn Toàn tập về ngôn ngữ của các sinh vật phép thuật.
"Mẹ kiếp ông yên tĩnh một chút không được à. Ông muốn bị mấy tay chó săn đó đánh hơi nữa à..." tên râu bặm trợn chửi rủa, rồi quay lại nói tiếp, "thôi thôi nếu cháu đã không muốn vàng, vậy đổi thành cái này nhé...
"Gã lại lấy từ trong túi áo ra một cái trứng khác, màu vàng cam óng ánh phát sáng, to gấp 5 7 lần cái trứng trong tay cô:"Đây là trứng Runespoor đấy, một trứng đổi một trứng được không nào?"
Giselle không biết Runespoor là gì, nghe chừng là một sinh vật huyền bí giá trị, nhưng:
"Một cái trứng khác? Cháu làm gì với mấy cái trứng được chứ? Ấp ra sinh vật huyền bí phải báo lên Bộ Pháp thuật đấy."
"Vậy cháu muốn gì mới chịu đưa cái trứng đó cho bọn ta?
"tên râu ria xoa đầu bứt tóc, ngó chừng gã muốn rút đũa phép ra đánh vài bùa vào đứa nhóc khó ưa này rồi. Nhưng gã yêu tinh kế bên giờ đã lấy lại bình tĩnh:"Ta dạy cháu một phép bùa nhé, một bùa phép mà cháu sẽ rất cần..." giọng gã bỗng nhiên mơ màng như bọn yêu tinh dụ dỗ trẻ nít lẻn vào rừng sâu.
"Phép thuật ư? Cháu có thể học phép thuật ở trường rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!