Chương 3: Nơi đây không thuộc về ngươi

Cuối cùng ông Gibson cũng đồng ý với vợ rằng để cô con gái nhỏ học ở nhà sẽ tốt hơn. Đó là quyết định sau khi ông đi thăm một vòng các trường tiểu học và trung học ở Little Clifton:

"Người ta chỉ dạy đến Định luật 3 Newton thôi, bảo sao đầu vào tụi sinh viên càng ngày càng kém, hỏi tới gì cũng ngơ ngơ ngác ngác. Anh đang định thêm mấy cuốn vô danh sách sách tham khảo gửi lên khoa, phải bắt tụi nó bổ sung kiến thức cơ bản chứ hổng lỗ chỗ thế này bảo sao tỷ lệ tốt nghiệp thấp đến vậy!"

Rồi ông ngồi vào bàn làm việc, quyết tâm soạn lại giáo trình, rằng vì đầu vào sinh viên ngày nay kém xa tít tắp thời của ông, chứ không phải vì ông dạy các ngành mà chỉ có 1/100 đứa hiểu được nên phần trăm qua môn mới thấp đến vậy.

Bà Gibson dù kiên quyết với ý định giáo dục tại gia (homeschooling) ngay từ đầu, nhưng vẫn nhớ lời chồng rằng tuổi lên 10 là giai đoạn cần hình thành giao tiếp xã hội, nên ngày thường hễ có dịp là bà tìm cách đem theo cô con gái nhỏ ra ngoài. 

Vì thế thứ sáu hàng tuần, Giselle phải cùng mẹ đến viện dưỡng lão, chơi với mấy ông bà cụ ở đó khi mẹ tất bật làm việc. Người già ở đây khá thích cô bé, mấy người còn chưa quá lẫn thi thoảng sẽ kể vài chuyện tiếu lâm cho cô nghe, hay đôi khi cô chỉ ngồi xem hai người già chơi cờ, cái môn cờ vua mà Giselle chịu thua chẳng thể nào hiểu nổi luật chơi dù có nhìn thêm bao nhiêu lần nữa.

Có lẽ cô cũng sẽ chơi được thôi, nếu chú tâm quan sát nhiều hơn, nhưng hồn cô luôn trôi lãng đãng trong bầu không khí tiêu điều nơi đây, thẩn thờ nghĩ vẩn vơ rằng kiếp trước nếu mình sống tiếp mà không chọn cách c.h.ế. t đi, có lẽ kết cục của mình cũng như mấy ông bà nơi viện dưỡng lão này. Già cả, đơn côi, qua thêm vài năm nữa thì ngồi xe lăn, đầu óc không còn đủ minh mẫn để kiểm soát hành vi của mình, và mỗi ngày trôi qua là đếm những ngày sắp trôi đi.

Viễn cảnh tuổi già u ám như vậy làm con người kiếp trước của cô sợ hãi, mà có lẽ kiếp này cũng tuân theo lộ trình y thế. Thế giới rộng lớn ngoài kia còn biết bao nhiêu điều thú vị, Giselle không rõ nữa, dù mang đôi mắt tò mò của trẻ thơ nhưng linh hồn già cỗi đã không còn muốn khám phá, đã không còn ánh lên niềm vui thú nữa rồi. "Người ta chỉ có thể trẻ thơ một lần trong đời", cô nghĩ, hoặc cũng có thể là hai lần như với phần đông những cụ già ở viện dưỡng lão này.

Đôi khi họ buồn lặng lẽ, ngồi thẩn thờ ngắm ngày tàn tắt nắng như cô, nhưng đôi khi họ cũng phá lên cười vô tư lự khi chuyện trò gì đó, cũng quay ra hờn dỗi mắng yêu đối với người thân đến thăm, cũng vui tư hát hò như bọn trẻ nhỏ.

Bà Gibson không hề thấy việc đến chơi viện dưỡng lão hàng tuần có ảnh hưởng không tốt lên con gái mình, mà trên thực tế, bà thấy cô bé tuy còn nhỏ mà đã có thể xây dựng được mối liên hệ sâu sắc thông qua chuyện trò với người cao tuổi, là biểu hiện của đức tính kiên nhẫn và biết lắng nghe.

Bà còn phát hiện ra rằng con mình có năng khiếu ngoại ngữ, hay ít nhất là có đam mê với tiếng Hoa, trong một buổi chiều thứ sáu vô tình đi ngang qua phòng cụ bà Huang 78 tuổi, thấy cô con gái đang nói chuyện chữ được chữ mất với bà bằng một ngôn ngữ khác.

Giselle bất đắc dĩ hết sức khi bị mẹ cho rằng mình có khiếu học ngoại ngữ. Cô chỉ tò mò muốn nghe chuyện đời của bà Huang mà cô đoán vốn là một cô dâu Trung Quốc, qua đây kết hôn thông qua mai mối. Tiếng Trung kiếp trước cô cũng biết đôi chút, dẫu gì cũng sinh ra ở đất nước láng giềng sát bên, nhưng lâu không dùng nên rơi rớt đi mất. Ngặt nỗi bà Huang chỉ còn nhớ được tiếng mẹ đẻ của mình, nghe hiểu vài câu tiếng anh đơn giản mà thôi.

Quơ tay múa chân với bà chưa được bao nhiêu, mà mẹ cô đã nghĩ con gái mình có năng khiếu ngoại ngữ hẳn hoi rồi. Ôi những bà mẹ phương Tây!

Anh Harris nhe hàm răng trắng bóng cười tươi rói khi nghe tin em mình sắp theo học lớp năng khiếu cộng đồng về tiếng Trung: "Con đã nói em con thông minh nhất nhà mà!" Nhưng rồi chợt nhớ ra: "Ớ thế Selly hông được coi con chơi bóng chiều thứ ba với thứ năm rồi, không có lớp nào giờ khác à mẹ?"

"Không, họ chỉ có mỗi một lịch đó thôi. Năm trước còn không thể mở lớp vì không đủ người theo học kìa. Cô Wang nói vì dân ở đây ít người gốc Hoa lắm, không như ở London có cả mấy khu phố Tàu, ở đây ít ai quan tâm hứng thú với Trung Quốc lắm." 

"Đó là xu hướng bài

-Tàu đó em, thiệt, trong khi xu thế châu Á đang lên mà ở cái đất này lại có bọn muốn tẩy chay, muốn triệt tiêu cái mới để mà bo bo giữ mình. Cái tính bảo thủ cố hữu ăn trong m.á. u dân Ăng

-lê rồi!"

Ngăn không cho ông bô thao thao bất tuyệt về mấy chủ đề chính trị dân tộc chán phèo, anh Harris quay sang hỏi ý kiến cô em: 

"Anh định lên London đón Giáng Sinh với anh Will, em đi không Selly? Buổi sáng ghé qua Phố Tàu tham quan một vòng luôn, nghe bảo người châu Á ở đó ăn Giáng Sinh khác mình lắm. Biết đâu đi rồi em thấy hết hứng thú với tiếng Trung luôn thì khỏi đi học cái lớp năng khiếu cộng đồng gì gì đó nữa đâu chi mệt."

"Harris! Em con còn nhỏ không đi xa thế được đâu! Cha mẹ không cho đi! Mà con không đón Giáng Sinh ở nhà mà tót hót đi chơi đã hỏi ý kiến cha mẹ chưa! Hả? Lại còn xúi em con nghỉ học, con muốn em như con lắm hả!"

"Như con là như sao chớ máaaaaa! Selly mà muốn tập chơi bóng là con ủng hộ hai tay hai chân liền, kêu con mỗi ngày dạy em chơi cũng được. Chứ học chi ba cái tiếng ngoài hành tinh gì đó hay ngồi ngâm cứu cái gì mà định luật nhiệt động 1 viết cho hệ kín với cả hệ mở như ba chứ... Con cũng có quyền ý kiến về chương trình giáo dục tại gia của em con màaaaaa."

Ông Gibson chẳng tỏ vẻ gì với lời ca thán của cậu con trai, vì từ lâu đã chấp nhận sự thật rằng thằng nhõi cũng thuộc một trong số dăm chục đứa sinh viên cắm đầu ngủ để rồi ngơ ngác dậy hỏi "ơ hết tiết rồi à?" trong lớp của mình mỗi kỳ, nên chẳng thể hi vọng cậu chàng một ngày nào đó sẽ nhận ra vẻ đẹp của vật lý mà ông đã dành cả đời mình để đắm say.

Ông tỏ ra hào hứng với ý tưởng đón Giáng Sinh ở đâu hơn:

"Hmmm hay là nhà mình cũng lên London chơi Giáng Sinh đi em? Selly còn chưa biết Noel ở London thế nào mà. Sẵn tiện ghé thăm gia đình anh Marshall luôn. Cũng là dịp cho Selly đi chơi, chứ từ khi chuyển đến đây Selly toàn ở nhà không." Rồi ông quay sang con gái: "Con sao Selly? Muốn lên London chơi Noel không?"

"Con biết ngay là ba sẽ đồng ý mà!" Anh Harris nháy mắt với Giselle: "Dĩ nhiên Selly cũng dị mà phải không? Mấy tháng rồi em còn chưa gặp chị Bella mà!"

"Hai muốn kiếm cớ đi chơi với chị Bella thì có." Giselle bĩu môi: "Mà nhà mình đi đi ba má!"

Mối quan hệ hảo hữu giữa nhà Marshall với nhà Gibson phải kể đến từ khi hai sinh viên năm nhất Hanz Gibson và Caleb Marshall dọn vào chung một phòng ký túc xá. Hai chàng trai trẻ khao khát tri thức và lý luận nhanh chóng xây dựng được mối liên kết sâu sắc, vẫn duy trì trong suốt nhiều năm sau khi rời giảng đường đại học. 

Khác với ông Gibson theo đuổi con đường lý luận cổ điển, ông Marshall dấn thân vào thị trường lao động, thăng tiến nhanh nhờ vào bộ não sắc bén, mà ông Gibson thường đánh giá với vẻ tiếc nuối rằng: "Anh Caleb mà theo hướng nghiên cứu thì trước 35 tuổi ảnh đã lấy được học vị giáo sư rồi! Ôi phí phạm một bộ óc xuất chúng."

Nhưng bà Gibson không cho điều đó là phí phạm, nhất là khi bà thấy phòng khách của căn nhà ở trung tâm London của họ, được trang trí bằng những nội thất đắt tiền như tấm thảm thêu hoa văn cầu kỳ nhập khẩu từ tận Ả Rập, hay bộ sofa được vận chuyển từ Mỹ về. Rồi căn bếp sáng choang với hệ thống tủ âm tường như bàn tay ma thuật, giấu đi các bộ nồi niêu xoong chảo bóng loáng với nào là máy xay, máy ép, nồi áp suất,... để trả lại một không gian bếp mở gọn gàng không hề vướng bận lỉnh kỉnh, mà như bà Marshall nói đó là xu hướng thiết kế tối giản đang được ưa thích nhất hiện nay.

Đôi lần bà nghĩ phải chi chồng mình có được nửa bộ óc kinh doanh của ông bạn, thì hai đứa con Harris với Selly đã có thể theo học trường tư đắt đỏ như hai đứa song song nhà Marshall.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!