Chương 28: Mưa tháng 7 ở Seattle

"Selly con đi sát má kẻo lạc nhen.

"Người phụ nữ trung niên hơi mập một tay kéo chiếc vali màu đen kiểu cũ, một tay nắm lấy tay cô con gái tầm 12 13 tuổi. Đứng trước bà là người đàn ông trung niên đeo kính cận, áo khoác dài loại dành cho những chuyến đi xa. Ông đưa vé và hộ chiếu cho người soát cổng, liếc nhìn hai người cảnh vệ đứng cạnh bên với dùi cui điện thủ sẵn bên người."Cảnh sát!

Đâu đâu cũng gặp cảnh sát! Mình là khách chứ có phải tội phạm đâu!"

Ông hơi cằn nhằn sau khi được duyệt qua cổng, vừa đứng chờ vợ con vừa ngó quanh một vòng. Hai người cảnh vệ vờ như không nghe thấy tiếng ông ca thán, có lẽ đã quá quen với mấy vị khách khó chiều.

"Ôi anh Hanz, nhiều cảnh sát thì tốt chứ! Có chuyện gì còn phản ứng kịp thời, chứ như cảnh sát Anh xem, báo án cả nửa ngày còn chưa thấy bóng dáng họ đâu."

Khác với chồng, bà luôn thấy giới cầm quyền Anh là một sự lãng phí với tiền thuế dân đóng, phúc lợi xã hội kém, quan liêu và chẳng thực sự quan tâm đời sống dân trung lưu như họ thường hay rao giảng trên TV.

Vì thế bà đứng về phe đứa con trai trong cuộc chiến chọn trường đại học, dù bà cho rằng cái ngành nghiên cứu đô thị (Urban Studies) mà ông con muốn học chẳng có tương lai gì cả. 

Nhưng đến cuối cùng, cậu chàng Harris lại bỗng nhiên nghe lọt tay lời khuyên của ông bô mình, quyết định theo học ngành khoa học vật liệu (Materials Science) đầy tiếng tăm của Đại học O, làm vừa lòng cha mình với nỗi suy tôn giáo dục Anh, lại làm yên lòng má mình với cái chuyên ngành nghe có vẻ khấm khá hơn.

Nhưng nguyên nhân sâu xa của cú quay xe cực gắt này chắc chỉ có Giselle hiểu được. Harris sau vài tháng bốc đồng, bỗng nhận ra nếu mình bay nhảy bên kia bờ đại tây dương, ông bà Gibson sẽ chẳng còn ai để mà bầu bạn.

Nhìn mái đầu ba đã bạc, nhìn người mẹ không còn nhanh nhẹn như xưa, giấc mơ lái xe dọc Route 66 cũng không còn đẹp đẽ đến vậy.

"Rồi đi thôi, người của khách sạn chắc đang đợi chúng ta rồi.

"Thấy hai người con đã xong khâu kiểm tra an ninh, ông Gibson dẫn đoàn bước ra cổng số 12. Họ vẫn còn ít nhất 1h ngồi xe nữa mới về đến khách sạn, sau chuyến bay dài đến gần 10 tiếng. Nhưng mới đi thêm vài bước, bốn người đã bị một viên cảnh sát và một người mặc thường phục, khoác áo vest dài kiểu retro chặn lại."Xin chờ một chút, chúng tôi cần kiểm tra an ninh."

Viên cảnh sát nói, chỉ hướng vào phòng bảo an ở bên góc.

"Lại kiểm tra! 7749 lượt kiểm tra rồi! Chúng tôi là khách không phải tội phạm...

"Ông Gibson dù tốt tính cũng không khỏi nổi nóng. Cũng không thể trách ông, các sân bay của Hoa Kỳ đang thắt chặt an ninh sau vụ khủng bố trên máy bay tháng trước, không gây thương vong nhưng đã dấy lên hồi chuông cảnh tỉnh về bọn khủng bố vũ trang đang lăm le nhắm vào nước Mỹ."Xin ông bình tĩnh, chỉ là thủ tục thôi."

Cô con gái vẫn im lặng đứng cạnh bà mẹ nãy giờ bỗng lên tiếng: "Ba ơi mình đi theo chú cảnh sát đi ba.

"Giọng cô bé vẫn còn non nớt, đôi mắt phơn phớt nét u hoài, mái tóc nâu xõa dài. Người đi cạnh bên viên cảnh sát nhìn cô bé mỉm cười. Lời nói của cô con gái có vẻ thuyết phục được người lớn, bốn người theo cảnh sát đi vào một phòng có biển ghi"Văn phòng kiểm tra an ninh xuất nhập cảnh".

"Xin mời ba vị ngồi đây, cô bé vào kiểm tra trước."

Căn phòng nhỏ chẳng có gì ngoài một chiếc bàn và vài ba cái ghế, vị cảnh sát chỉ chỗ cho ba người lớn ngồi rồi mở cửa bước ra ngoài, còn không thèm nghe tiếng ông Gibson phản đối: "Tại sao lại kiểm tra con gái tôi trước?"

Cạnh, cảnh sát đóng cửa lại, chỉ còn người mặc thường phục ở cùng họ, người này đáp: "Xin ông đừng lo lắng quá, tôi nghĩ là cô bé biết tại sao mà phải không?"

"Ba ơi không sao đâu, chú này, ờ giống ở trường con á."

"Cô bé theo chú vào đây."

Người đàn ông dẫn Giselle đi qua một cánh cửa khác, đề biển "Nhà kho" nhưng khi hai người đi qua hàng chữ bỗng chốc đổi thành "Văn phòng Đăng kiểm Lưu trú Phù thủy Seattle".

"Nào ngồi xuống đây.

"Phong cách trang trí của căn phòng như vẫn giữ từ thời những năm 70 80, gỗ nâu trầm cũ kỹ, một số bìa hồ sơ bay tới bay lui tự sắp xếp, đôi khi lại tự va vào nhau để giành một cái hộc tủ nào đấy. Vài con chim hạc gấp bằng giấy bay ra bay vào. Cách ăn mặc của người đàn ông bây giờ mới trông có vẻ phù hợp với căn phòng này."Chú là Hart White, Cục Đăng kiểm Lưu trú Phù thủy thuộc Bộ Pháp thuật Hoa Kỳ. Cháu là học sinh Hogwarts phải không?"

Vừa hỏi vừa lấy ra một bì hồ sơ dưới bàn, cây bút lông ngỗng đang dựng ở hũ mực tự động bay tới bắt đầu viết lên.

"Vâng ạ, cháu sắp lên năm 2 ạ."

Giselle đáp, vẫn tò mò ngắm nhìn mấy con chim hạc bay xẹt tới lui.

"Cháu có mang thẻ học sinh đó không, đưa chú kiểm tra thử," cây bút lông vẫn đang bay nhanh trên giấy, "để chắc chắn ấy mà, mấy năm gần đây phù thủy mạo danh tìm cách vào Mỹ nhiều lắm."

"Cháu có mang đây," cô rút chiếc ví con từ trong túi áo ra, đây gần như là chiếc ví duy nhất mà cô có, đựng từ giấy tờ Muggle, vài tờ tiền Muggle, thẻ thư viện đến thẻ học sinh Hogwarts, vài đồng Knut và Sickle mà ông bà Gibson cho tiêu vặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!