Giselle không trở về nhà trong hai tuần nghỉ lễ Phục Sinh, cô lấy lý do là cần ở lại trường ôn tập cho kỳ thi cuối năm. Nhưng phần nhiều là vì cô đã quá quyến luyến tòa lâu đài cổ lão này, thậm chí có nhiều tình cảm thân thiết hơn cả với ngôi nhà Số 13 đường Số 4 Little Clifton.
Một buổi sáng tháng 4 sau lễ Phục Sinh, Tèo thả bức thư của bà Gibson xuống bàn.
"Tối hôm kia có kẻ nào đó đột nhập nhà, không phải hai người gốc Hoa hồi Giáng Sinh. Động vào chuông báo động nên chưa vào được nhà đã bỏ chạy. Ở nhà không mất hay tổn thất gì. Nhưng ba con không an tâm, ông lại lo như hồi ở Down Perham nữa nên đang định nâng cấp hệ thống camera quanh nhà tiếp.
Anh con đang giận nhau với ba, nó giấu cả nhà đăng ký Stanford và đã được chấp nhận, nhưng ba con gạt phăng. Con cũng biết ba con đó giờ ca ngợi giáo dục Anh thế nào mà, sao cho Harris đi Mỹ học được.
Anh con còn dọa bỏ nhà đi lên London ở với Will.
Mẹ hết cách khuyên rồi. Con nhớ viết thư cho anh con.
Nhớ con,
Ba má của con"
Vẫn bị bọn chúng dây dưa. Phải làm sao đây. Nếu bọn chúng biết cô là phù thủy, chúng sẽ biết tại sao cuốn sách lại không có đáp án mà chúng muốn tìm. Cô ở Hogwarts không sao, đây là nơi an toàn nhất thế giới pháp thuật, nhưng còn ông bà Gibson và anh Harris, chúng có thể làm liều tấn công họ không.
Hai người gốc Hoa hồi Giáng Sinh đó cô không nhìn ra có phải phù thủy không, chí ít là khi đó cô chưa thể nhìn ra. Giselle nghĩ nếu bây giờ gặp lại, cô hẳn sẽ biết họ có biết pháp thuật hay không. Mà nếu họ là Muggle đi chăng nữa, hẳn phải có đồng bọn hoặc kẻ đứng sau là phù thủy.
Cuốn sách Thần thoại Trung Hoa đó có bí mật gì thì bây giờ nó đã nằm trong người cô rồi.
Nhưng phù thủy sao lại hợp tác với Muggle?
Nhưng... tại sao không? Đúng vậy, tại sao không? Cũng đâu có quy định cấm cản phù thủy không giao du với Muggle, chỉ quy định không được làm lộ bí mật pháp thuật trước mắt Muggle thôi.
Nếu là mình mình sẽ làm gì?
Dùng phù thủy đối phó phù thủy, dùng Muggle đối phó Muggle.
Phù thủy có tiền phù thủy, nhưng cũng sở hữu tiền Muggle được mà. Có tiền mua tiên cũng được, kiếp trước chính bản thân cô biết rõ sức nặng của câu nói này mà.
Mà giống loài phù thủy, nếu muốn thì cũng có biết bao nhiêu cách kiếm được tiền Muggle, chỉ cần cẩn thận không lộ ra cho Bộ biết là được. Chẳng phải như lần xả s.ú.n. g ở trường tiểu học, hai nhân viên của Bộ đến rồi mà vẫn sơ sẩy để sót hai đứa nhóc con trong nhà vệ sinh đấy thôi.
Thằng nhóc kia có thể sẽ quên đi sau khi trưởng thành, hoặc nó nghĩ lúc đó mơ mơ hồ hồ nên không rõ hư thực, nhưng Giselle thì nhớ như in.
Cô nhắm mắt lại, tự soi nhìn mình, hai ngọn lửa một xanh một đỏ m.á. u cháy bập bùng trong hai hốc mắt cô, từng luồng ma lực cuộn xoáy trong não bộ, len lỏi trong từng mạch máu.
Đây hẳn là thứ phù thủy nào đó muốn tìm kiếm từ quyển sách cũ sờn gáy.
Nhưng chưa đủ, ma lực bản nguyên trong cuốn Thần thoại Trung Hoa ít lắm, không đủ kích phát, phần lớn ma lực bản nguyên của Giselle là đến từ quyển sách vô danh trong khu vực cấm giả của thư viện.
Chúng bay vào nằm im trong người cô, chưa đủ lực để kích hoạt, những ngày sau đó khi cô sinh hoạt trong ngôi trường thánh địa của ma lực này, rồi những lần đi vào Rừng Cấm cũng ngập tràn ma lực, chúng mới tích tụ lại dần.
Và rồi cái đêm ở bệnh xá, khi cô gần như xài hết luồng sức mạnh vốn có của mình để luyện bùa chú, đó như cái cần mở khóa van nước, ma lực bản nguyên mới có thể chảy ra.
Phải, cô gọi hai luồng lửa này là ma lực bản nguyên, nguồn gốc của pháp thuật, hoặc đúng hơn là nguyên tố pháp thuật hội tụ lại với nhau.
Nguyên tố pháp thuật...
Giselle mở mắt ra, dồn pháp lực vào mắt trái, mắt trái cô như trở thành một lăng kính biết Revelio, soi tỏ hết những nguyên tố pháp thuật bay lả tả trong không khí. Nhiều lắm, ở ngôi trường Hogwarts nuôi dưỡng biết bao thế hệ phù thủy pháp sư này, nguyên tố pháp thuật có mặt ở khắp mọi nơi.
Chúng bám trên bàn ghế, trên trần đại sảnh đường, trên áo choàng của bọn học trò, trên lông của mấy con mèo, hội tụ lại trên đũa phép khi niệm chú để hình thành pháp thuật, rồi trong Rừng Cấm cũng toàn là nguyên tố pháp thuật, trên cả những cái cây ngọn cỏ, trên lông mấy con Puffskein.
Giselle thở hơi ra, ma lực quanh mắt tán đi. Cô vẫn chưa thể duy trì con mắt Revelio lâu được, có lẽ ma lực bản nguyên trong cô quá ít, chỉ có thể hội tụ lại trong đầu thôi chứ chưa thể kích phát ra. Nhưng như thế là đã đủ.
Kể từ đêm ở bệnh xá đó, Giselle cảm thấy như mình được rót thêm gấp đôi dòng năng lượng, phép thuật cải tiến đã đành, cô còn cảm thấy như thân thuộc hơn với mọi sự vật pháp thuật nơi đây.
Mình cần tìm thêm những vật chứa ma lực bản nguyên. Nhưng tìm đâu được đây? Hai quyển sách có được đều là ngẫu nhiên, còn bây giờ khi muốn chủ động tìm thì biết tìm đâu đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!