Chương 25: Khu bảo tồn sinh vật huyền bí Hogwarts

Giselle chỉ thức dậy khi bị Ive lay tỉnh. Ba đứa nhóc đang đứng ở đầu giường bệnh, ánh sáng hắt qua khe cửa sổ. Cửa bệnh xá vẫn đóng, bên góc đối diện có người nằm nhưng tấm bình phong che khuất không rõ.

"Ai nằm đó vậy? Tối qua mệt quá tớ ngủ quên luôn."

"Là chú Takumi." Matt đáp.

"Gì cơ? Sao lại là chú Takumi? Tối qua chú còn đưa tớ ra tận bìa rừng mà?" Sau đó hai anh Roy với Patrick dìu Giselle về bệnh xá, còn chú Takumi hình như quay lại trong rừng.

"Trò dậy rồi hả? Khỏe rồi đó, trò về đi để phòng bệnh yên tĩnh cho anh Takumi dưỡng thương." Bà Maya đuổi bọn nhỏ ra khỏi bệnh xá.

Mới hơn 8h, vẫn đến sảnh đường ăn sáng được. 

"Tụi mình không rõ chuyện gì nữa, sáng ra nghe nói cậu nằm ở bệnh xá nên chạy xuống, thì đã thấy chú Takumi nằm ở đó rồi." Nol nói, tụi nó ngồi vào bàn ăn.

"Ừa, không thấy nghe nói có chuyện gì hết."

Matt tiếp.

"Mà có chuyện gì vậy Selly, sao cậu bị thương thế? Hôm qua cậu đi cùng câu lạc bộ mà phải không?

"Ive hỏi, cô bé nhón lấy miếng xúc xích thật to. Giselle bắt đầu ăn vài muỗng súp kem nấm, rồi kể lại chuyện trong Rừng Cấm. Nhưng thật ra có thông tin gì hữu ích đâu, cô cũng không biết tối qua xảy ra chuyện gì mà... Mình không biết thì hỏi người biết, Giselle bỏ ăn chạy qua dãy bàn Hufflepuff hỏi đám anh Roy, thân hình cao lớn của anh nhìn là thấy ngay."Ủa Giselle hả, tụi anh đang định ăn xong đi bệnh xá thăm em với chú Takumi đây." Anh Owen nói, chia cho cô bánh mì kẹp thịt chim gì đó, ăn cũng tạm.

"Khỏi, em khỏe được cho về rồi, nhưng mà chú Takumi bị làm sao vậy?" 

"Bị con gì đó trong Rừng Cấm tấn công..." anh Roy đáp, anh hóa nỗi buồn thành sức mạnh ăn uống càn quét mấy cái dĩa trên bàn.

"Suỵt Roy, cậu nói hớ nữa kìa."

Anh Patrick ngồi bên cạnh nói khẽ.

"Có sao đâu, Giselle cũng chung câu lạc bộ mình mà, hôm qua cũng có đi đấy thôi."

"Biết rồi nhưng nói nhỏ thôi, giáo sư Conner dặn rồi mà..."

"Ơ bị con gì tấn công ạ?

"Cô tính hỏi là người sói à nhưng kiềm lại, chắc anh Roy không thích nghe từ đó. Bọn họ nhìn quanh khi học sinh lục tục rời khỏi sảnh đường, anh Roy giả vờ đứng lên dọn đồ, che chắn, rồi nói thầm:"Là bò cạp khổng lồ, may mà hôm qua chú đi cùng cô hiệu trưởng với giáo sư Conner, không là toi rồi..."

"Giữ bí mật nha, trường không muốn làm học sinh hoang mang đâu.

"Ba người đi khỏi, để lại Giselle xanh mét mặt mày. Rất xin lỗi tụi anh Roy nhưng cô phải kể cho đám bạn nhỏ của mình nghe. Matt nhanh tay bụm miệng nhóc Nol mém xíu la lên:"Gì, bò cạp khổng lồ á..."

Mặt nó kiểu "wtf", cô bé Ive thì thầm: "Vậy là chú Takumi còn may đó, nọc độc bò cạp khổng lồ gây c.h.ế. t người không hà..."

"Ừa, may nhờ bà Maya cứu chữa kịp thời."

Giselle nhớ đến khuya qua giáo sư Conner hấp tấp chạy vào bệnh xá: "Với may đi cùng hai cô hiệu trưởng hiệu phó nữa."

"Mà tại sao trong Rừng Cấm có bò cạp khổng lồ mà còn cho học sinh đi vào chớ?

"Matt nghi vấn. Giselle nhớ lại tình cảnh tối qua rồi đáp:"Có lẽ là bình thường con bò cạp đó không tấn công người, với sống sâu trong rừng.

Còn tối qua thì có gì đó kích thích nó..."

Phải, thứ gì đó kêu gọi Giselle đi sâu vào trong rừng, có lẽ thứ đó làm mấy con thú hoảng sợ, làm bò cạp căng thẳng.

"Ừa tớ nghĩ Selly đoán đúng đó," Ive nhớ lại, "phải có cái gì kích thích tác động mới làm bò cạp chủ động tấn công lận."

"Phải không đó?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!