Chương 24: Đêm đó ở bệnh xá

Vào buổi sinh hoạt thứ hai của câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí, anh Roy thông báo là bọn họ sẽ cố định gặp mặt vào chiều thứ sáu hàng tuần, lúc 4h, sẽ có thêm nếu có việc gì cần khác.

Chú Takumi đã chuẩn bị rất nhiều lồng Puffskein để sẵn, những tuần sau đó họ bắt đầu hành trình bắt Puffskein, mỗi lồng chỉ đựng được một con vì sợ Puffskein sẽ cắn nhau nếu ở trong không gian hẹp.

Sau đó đem lồng để lại chỗ chú Takumi, chú sẽ chuyển đến Khu bảo tồn, chưa thể cho tụi nó đi cùng vì vẫn cần giữ bí mật. 

"Chưa thiết lập xong, phải mấy tháng nữa," chú bảo thế.

Giselle lại hình dung đến cảnh mình bắt gà vô chuồng, nhưng nhìn chung cũng vui vì được dịp vô Rừng Cấm chơi. 

Đến tháng 3, đó là hôm bắt lứa Puffskein cuối cùng nên năm người ở lại muộn hơn bình thường, trời đất tối om, tiếng động vật kêu nghe sao mà căng thẳng. Dường như cả khu rừng đang gồng mình lên vì cái gì đó, không khí đông cứng lại.

Không chỉ Giselle cảm thấy thế, bốn người kia cũng vậy, nhất là với ba anh lớp lớn đã ra vào Rừng Cấm như cơm bữa.

"Mọi người cẩn thận, đi sát lại. Giselle, Kara đi vào giữa, đừng chạy lung tung." Roy dẫn đầu đi trước, bóng anh cao lớn che chắn.

"Ơ có chuyện gì vậy ạ?" Kara đã dạn dĩ hơn nhiều, sau những sợ sệt ban đầu, cô bé thể hiện đúng bản chất Ravenclaw của mình, kiến thức về sinh vật huyền bí cũng không ít.

"Không có gì đâu, chắc mấy con thú trong rừng đi săn hay gì thôi."

"Ờ Rừng Cấm mà, ai biết trong này có gì đâu.

"Anh Owen nói. Con đường mà chúng đang đi đây là con đường an toàn, do những người giữ vườn của Hogwarts từ trước đến nay mở ra, rồi giáo chức và nhân viên Bộ Pháp thuật ra vào Rừng Cấm, đều dùng con đường này cả. Nên chú Takumi mới cho cả đám tự đi một mình, nhưng dặn đi dặn lại là phải men theo con đường này thôi. Mà đúng là an toàn thật, những lần trước đi về bình thường, làm Giselle đôi khi nghĩ chắc mấy lời đồn về Rừng Cấm là nói quá lên."Mấy lần trước tụi mình về sớm, lần này trễ quá,

"anh Patrick nói. Bình thường khoảng 6h hơn là bọn họ đã thu xếp đi về rồi, dây dưa lắm thì đến gần 7h. Nhưng hiện tại, có lẽ tháp chuông Hogwarts đã điểm 8h rồi. Tiếng quạ kêu quác quác, mấy con chim bay xào xạc, tiếng chân động vật đạp lên cành cây. Cả khu rừng như rơi vào một trạng thái nôn nóng, bất an."Quác, quác," tiếng quạ gần đến nỗi như ngay trên đầu.

"Mấy con quạ! Năm nay chả hiểu sao có nhiều quạ đến thế!" Anh Patrick bực dọc.

"Quạ là còn đỡ, sợ có con gì hơn thế nữa..." Anh Owen chưa kịp nói xong, Roy đã quát: "Owen, đừng dọa bọn nhỏ! Đi nhanh!"

Nhưng rồi như có cảm giác gì đó, Giselle ngẩng đầu lên, trên cành cây cao đang có một con quạ dõi theo, nó có đôi mắt màu xanh ma trơi, một màu xanh ma mị như đang xoáy sâu vào mắt cô, nó như nhìn vào Giselle không chớp mắt.

"Giselle sao thế em? Đi nhanh lên!" Tiếng anh Patrick đằng sau giục, cô hoàn hồn, con quạ đã bay mất.

Chưa bước thêm mấy bước, bọn chúng nghe thấy một tiếng gì đó rú lên vô cùng thê lương, tiếng rú vang vọng khắp không gian, như làm cơn hoảng loạn lên đến đỉnh điểm, dường như tất cả động vật trong Rừng Cấm đều kêu lên, bọn Puffskein trong lồng cũng cố gắng nhảy mạnh để thoát ra khỏi lồng.

"Bỏ lồng Puffskein lại, chạy mau, chạy hướng về ánh sáng của trường.

"Roy quyết định nhanh. Tim Giselle đập mạnh, cô cũng có cảm giác gì lạ lắm, như có cái gì đó vô cùng trọng đại vừa phát sinh trong khu rừng, có thứ gì đó thôi thúc cô quay lại xem, như lần bị mấy cuốn sách hôn ám trong khu vực hạn chế."Phặt,

"Giselle vấp cành cây ngã chúi dụi, cô chưa bao giờ chiến thắng trong những môn thể thao vận động, chạy chậm vấp ngã là hiển nhiên. Anh Patrick vẫn đang chạy phía sau cô kéo cô dậy:"Em đi tiếp được không?"

"Chắc là không ạ," cổ chân truyền đến cảm giác đau khủng khiếp, nếu là ban ngày sẽ thấy mặt cô xanh như tàu lá, "chắc là bong gân rồi."

Đau quá. Cả hai kiếp đây là lần đầu tiên cô bị bong gân. Khu rừng vẫn rú lên đầy thê lương. Patrick b.ắ. n ra một tia sáng đỏ từ đầu đũa phép, phát lên trời cao: "Đành vậy thôi.

"Giselle không kịp ngăn anh lại, tín hiệu b.ắ. n lên để báo hiệu cho người đến cứu, nhưng cũng chẳng khác nào lại ông tôi ở bụi này. Thứ gì đó trong rừng nếu muốn hại bọn họ sẽ tìm đến nhanh thôi... Anh dìu Giselle ngồi tựa vào một gốc cây:"Anh không biết phép thuật chữa thương nào, thôi ngồi đây hi vọng trường thấy tín hiệu đến kịp."

Giọng anh run run, rõ ràng anh cũng không tin những gì mình nói. Nhưng anh không bỏ cô lại một mình.

"Trước giờ vào Rừng Cấm anh có gặp tình huống tương tự chưa?" Thứ gì đó vẫn kêu gọi cô đi sâu vào rừng.

"Chưa," vẫn cầm đũa phép cảnh giác, "có lần gặp mấy con nhện khổng lồ là ghê thôi, mà tổ tụi nó ở sâu lắm, tụi nó không ra đây đâu.

"Tiếng quạ kêu quác quác, Giselle ngước lên, là con quạ với đôi mắt xanh ngọc lục bảo ma mị, nó vẫn nhìn cô không chớp mắt. Rồi tiếng bước chân từ phía bìa rừng chạy đến, tiếng chân lớn dần, lớn dần, giọng anh Roy vọng tới:"Patrick, Giselle hai em có sao không?"

"Tụi em ở đây, không sao.

"Giselle nhìn lên, con quạ lại biến mất. Tiếng chú Takumi :"Ơn trời hai đứa không sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!