Chương 233: Phiền phức

Đối với Giselle nếu có điều gì khó chịu hơn những cơn mưa giông của tháng 10 thì đó chính là thằng nhóc Pembris. Tần suất nó xuất hiện trước mặt cô, khi đi ngược qua trên các đoạn hành lang, khi đụng mặt ở thư viện (mà ban đầu cô vẫn cho là ngẫu nhiên vì nó đang năm 5 phải chuẩn bị cho O.W.L), hay trực tiếp nhếch môi cười với cô giữa Đại Sảnh Đường. Sự làm phiền này diễn ra vào hai tuần cuối tháng 9, sang đến tuần đầu tiên của tháng 10 thì đã nâng cấp lên bằng hành động đứng chờ Giselle trước cầu thang lên tháp Gryffindor khi cô từ thư viện trở về.

Cái đoạn cầu thang này chỉ có mỗi Gryffindor cần về phòng sinh hoạt chung mới đi, thế mà một con rắn dám đứng chặn đường ở đây. Chỉ có thể nói may cho nó vì gần tới giờ giới nghiêm, hoặc cũng có thể nói nó nắm rõ lịch trình sinh hoạt của Giselle rồi.

Ban đầu cô không nghĩ gì, đang định né qua chạy vội về kẻo tạo cơ hội cho Bà Béo có cớ than phiền, thì bị thằng nhóc cao hơn 1m7 sảy chân cái một chặn lại ngay.

"Chuyện gì?" Cô bực bội, với cái bản mặt cứ xuất hiện quanh mình gần hai chục ngày gần đây mà mình lại biết rõ nó có ý đồ gì thì lại càng bực hơn.

"Ấy chị đừng giận, em muốn cảm ơn về bài t.h.u.ố. c xông cho Nox trên tàu thôi." Thằng nhóc cười cười, lại một mùi nước hoa sang trọng khác đập vào mũi, Giselle lùi ra sau, vậy mà nó nhích thêm tới, giơ lên tay trái với con rắn Nox đen đang quấn quanh bàn tay cho cô xem. "Hiệu quả ngay lập tức, Nox bớt căng thẳng hơn mấy lần trước nhiều, nên em muốn đến cảm ơn chị thôi."

Ừ thì trong trạng thái bình thường con rắn có vẻ hiền lành.

"Không có gì. Nếu vậy thì thôi, tôi phải về phòng sinh hoạt chung rồi." Cô né qua định bước đi nhưng một lần nữa bị chặn lại.

Bực thật, tụi nam sinh Slytherin cứ có cái kiểu chặn đường người khác thế này à.

"Em nhớ mình chưa giới thiệu với chị. Chào chị Gibson, em tên là Cedric Pembris năm 5," tay phải giơ ra, "Rất vui được làm quen với chị."

"Không, tôi không vui," cô nói thẳng, mặc kệ cánh tay đối phương vẫn giơ ra, "Mặc kệ cậu có ý đồ gì, đừng đến làm phiền tôi nữa."

Vậy mà hôm sau, vẫn gần giờ giới nghiêm Giselle từ thư viện trở về thì lại bị thằng nhóc chặn đường tiếp. Nó đứng dựa tường cúi đầu chơi với con rắn Nox của mình, nghe tiếng bước chân thì ngước lên mỉm cười.

Đánh giá một cách khách quan thì thằng nhóc mặt mày cũng sáng sủa, tóc tai áo quần kiểu cách của đám Slytherin, nụ cười cũng có một điệu bộ nào đó. Nếu trong trường hợp không liên quan gì đến mình Giselle sẽ cho nó 1 điểm cộng vì dáng vẻ đứng dựa tường chờ đợi này, nhưng khi xét đến mình là người bị làm phiền thì bao nhiêu điểm cũng bị trừ sạch sẽ.

"Chị Giselle..."  

Mới qua nay thôi mà cô đã từ Gibson biến thành Giselle trong miệng nó rồi. "Xin lỗi chúng ta không quen thân đến vậy."

"Bây giờ không thân sau này sẽ thân," Pembris vẫn giữ nụ cười thoải mái, có lẽ nó chọn đi theo phong cách Dietrichson và hai thằng song sinh hơn là cái kiểu đừng

-ai

-tới

-gần

-tao của Von. "Hôm qua thì cảm ơn chị, hôm nay thì em muốn nói chuyện với chị thôi."

"Tôi với cậu không có gì để nói hết."

"Ồ em không nghĩ thế đâu," bắt đầu thu hẹp khoảng cách, "Ít nhất chúng ta có chung sở thích với rắn, phải không. Chị cũng thích Nox mà." 

Thằng nhóc giơ tay trái lên, con Nox rướn người ra nhưng muốn bò sang bên Giselle. Cô đành giơ tay phải lên cho con rắn đen sọc đỏ bò qua. 

Cô phù thủy từng cho rằng mình vẫn mang theo nỗi sợ rắn của kiếp trước sang kiếp này, cho đến khi cô gặp Nox. Hoặc đúng hơn vết c.ắ. n lên mu bàn tay của con rắn nhảy múa ở lâu đài Wubār đã làm thay đổi tế bào thần kinh nào đó trong cô.

Giselle Gibson hết sợ rắn kể từ đó, trái lại cô còn thấy ưa thích chúng như ưa thích các loài sinh vật huyền bí khác như Fwooper, Jobberknoll, Bowtruckle...

Nox bắt đầu bò quanh bàn tay và lên tận khuỷu tay cô gái, da nó cọ sát vào chiếc áo tay dài của cô, khi thì cọ ngứa trên bàn tay trần. Vừa chơi đùa thi thoảng nó lại le lưỡi xì xì từ cái đầu trắng dẹp, mà cả Giselle lẫn chủ nó đều nghe hiểu rằng tâm tình của nó đang rất vui vẻ.

"Không nhiều người được Nox thích thế đâu," chủ nó đã đứng sát gần tới nỗi mùi nước hoa rất thanh lại thoang thoảng. 

Giselle nhích ra. "Nox rất dễ thương," thằng nhóc cười khẽ nghe chiều đắc thắng, "Nhưng nó không hiểu mình đang bị chủ lợi dụng như thế nào." Nụ cười tắt ngắm. "Không ngờ Slytherin không từ thủ đoạn đến độ ngay cả một con rắn cũng không tha."

Nói xong cô bỏ đi.

Pembris không xuất hiện vào đêm thứ ba vì Giselle trở về cùng Matt Nol và cả đội Quidditch Gryffindor khi tụi nó rời sân tập quá muộn vì bắt đầu trễ do thời tiết xấu. Dù dùng bùa hong khô nhưng hậu quả của cơn mưa giông từ chiều vẫn làm bọn chúng vừa lạnh vừa cáu tiết. Giữa những lúc thế này thì khôn ngoan nhất là không nên hỏi bất kỳ điều gì về Quidditch và khả năng thắng trận mở màn của đội nhà.

Khi đêm hôm sau nữa vẫn không bị ai làm phiền, Giselle đã nghĩ chuyện này êm xuôi rồi thì tên nhóc Pembris vẫn đứng dựa tường chắn đường cô vào đêm thứ năm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!