Chương 232: Sách cũ, bạc hà và tuyết tùng

Danh tiếng của giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới được gây dựng chỉ sau tiết dạy đầu tiên. Năm ngoái người ta nói đến Steffensen cha với vẻ vừa sợ hãi vừa căm ghét vì sự thiên vị quá rõ ràng cùng tính cách hung hăng y hệt thằng con. Còn năm nay tụi nó nói đến chú Leopold với biểu cảm thán phục vui vẻ, vì tính ra chú không hài hước nhưng khen ngợi và cho điểm công bằng. 

Cho nên dù phía Slytherin ra sức bỉ bôi chê bai cỡ nào thì Phòng chống nghệ thuật hắc ám lại trở thành môn học ưa thích mới của học sinh Hogwarts.

Các giờ sau đó tụi năm 6 tiếp tục luyện tập phản kháng Imperio, sự cải thiện hiện rõ khi Nol từ tuần thứ ba đã có thể ngừng nhảy tap dance sau 2 phút. Giselle vẫn dựa vào con rắn Vee dưới ánh mắt không thể nào hiểu nổi tại

-sao

-làm

-được của chú Leopold, nhưng thế mà cô lại trở thành người làm tốt thứ hai chỉ sau Matt.

Tình hình ở lớp Biến hình thì không khả quan được như vậy. Tụi nó bắt đầu luyện tập thuật biến hình người, với cách thức cơ bản nhất là tự thay đổi ngoại hình của mình trước gương (may là mấy cái gương này không biết la hét phê bình vẻ ngoài). Sau khi được anh chị Eda Eli tham vấn thì có vẻ như đổi màu lông mày là dễ thực hiện nhất, tiếp đến là đổi màu tóc, nên bỗng nhiên con cháu Merlin ở Hogwarts có nhiều sắc lông mày đến lạ. 

Nhưng ít ra việc xuất hiện giữa Đại Sảnh Đường với một bên lông mày màu cam một bên màu nâu còn đem lại tiếng cười cho đám bạn xung quanh. Chứ tình hình sau lớp Bùa chú thì chỉ có những cái mặt nhăn nhó đến đỏ lự vì phải cố gắng tập trung để niệm phép không lời. Không lời có nghĩa là không

-lời, lưỡi không chuyển động, miệng không mấp máy, chỉ truyền ra ý niệm tinh thần và đũa phép thực hiện theo đúng vậy.

Còn đâu, niệm thì thầm hay thậm chí niệm trong cuống họng hoặc cả niệm bằng bụng (một đứa Ravenclaw đã bị giáo sư Hynkel phát hiện ra thực chất nó đang nói

-tiếng

-bụng niệm Protego) đều không tính. 

Một lần Amy bình luận rằng vẻ mặt cố gồng để niệm không lời của tụi năm 6 hệt như cái kiểu "rặn đẻ" của bà bầu, và thế là từ đó Giselle không bao giờ có thể nghĩ bình thường khi nhìn thấy đứa nào đang nhăn nhó "rặn" làm sao cho cái nĩa bay lên mà không phát ra tiếng.

Môn dùng đũa phép có cái khó của nó, thì môn không dùng đũa phép cũng chẳng dễ dàng gì. Lý thuyết Pháp thuật gần như là sự kết hợp giữa lịch sử, triết học và vật lý lý thuyết cổ điển trong mắt Giselle. Và tất cả chúng đều có chung đặc điểm là phải mòn m.ô.n. g tra cứu tài liệu trong thư viện. 

Tra cứu được là còn may, chứ như câu "Dựa trên hiểu biết phép thuật của bạn, hãy chứng minh tại sao Gamp đưa ra được ngoại lệ không thể biến ra đồ ăn thức uống?" thì phải làm sao. Bây giờ thì đến phiên Ryu

-chan nhận được thư cú than phiền của cô gái rằng không biến ra được đồ ăn là chứng minh rõ ràng nhất đấy thôi

- như bức thư của anh gửi cô hồi năm 3.

Cô phù thủy cũng không chắc mình thích Độc d.ư.ợ. c hay Giả kim hơn. Từ năm 1 đến năm 6 cô đã tuân theo tôn chỉ là làm theo đúng công thức cho mọi loại độc dược. Dĩ nhiên cô cũng rõ có đôi khi linh cảm và biến tấu cá nhân của người nấu sẽ làm món ăn ngon hơn là chỉ nấu theo công thức. Cô có thể làm vậy với nấu ăn nhưng tuyệt nhiên không thể làm vậy với độc dược, nên con điểm [O] mà cô sở hữu khác hoàn toàn với thằng nhóc Dietrichson. [O] của Giselle là trầy da tróc vảy mới được, còn thằng Dietrichson đạt [O] vì thang điểm tối đa chỉ tới đó.

May sao vớt vát lại ở mấy bài luận và lý thuyết sách vở, chứ nếu không cô đã tự hỏi tại sao mình không ngồi ở phòng sinh hoạt chung chơi bài nổ như Nol mà phải có mặt trong căn hầm tối tăm này.

Hôm nay căn hầm đón tụi nó với ba cái vạc t.h.u.ố. c thành phẩm đặt giữa phòng, một hiện tượng lạ lùng khi mới đầu buổi mà t.h.u.ố. c đã nấu xong.

"Bài hôm nay sẽ nhẹ nhàng thôi," giáo sư Morton mỉm cười, "Giới thiệu với các trò ba loại độc d.ư.ợ. c bị hạn chế."

Tụi nhỏ cho rằng giáo sư Morton được truyền cảm hứng từ ba lời nguyền không thể tha thứ của giáo sư Johnston rồi.

"Bị hạn chế, chứ không phải bị cấm hoàn toàn. Các trò vẫn có thể sử dụng chúng trong một vài trường hợp nhất định..."

Giselle và Ive đứng cùng nhau ở cái bàn gần ba cái vạc nhất, dĩ nhiên rồi, một thói quen không thể bỏ được của mấy đứa học bá. Còn Matt thì đứng ở tít cuối cùng nhóc Fitz với những đứa chỉ mong sao không bị giáo sư kêu tới.

Kỳ lạ thay cái vạc bên trái đang tỏa ra mùi hương quyến rũ đến độ Giselle bắt đầu thấy lâng lâng, đầu óc cô mụ mị đi một cách lạ lùng. 

"... Việc tự pha chế và sử dụng cá nhân là khả thi, dĩ nhiên nếu ai trong các trò có khả năng pha chế được chúng..."

Pha trộn giữa mùi sách cũ trong thư viện, mùi bạc hà the mát cùng mùi gỗ tuyết tùng thoang thoảng giữa trưa nắng hè...

"... Nhưng việc mua bán công khai và sử dụng lên người khác, cũng như ở các trường hợp công cộng, là trái phép."

Tiếng nói của giáo sư Morton như điểm neo thực tại, còn tinh thần và tầm mắt của Giselle đã cách điểm neo đó rất xa rồi... xa rồi... xa về một trưa hè lộng gió dưới tán cây thủy tùng, nơi mùi bạc hà và tuyết tùng xộc thẳng vào mũi, khi đôi môi mềm của cậu trai đáp xuống môi cô.

"Selly! Selly!" Thực tại gọi hồn cô về, "Giáo sư Morton gọi cậu kìa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!