"Chỉ là mấy con Puffskein thôi á?" Nol vẫn không tin chuyến phiêu lưu vào Rừng Cấm chỉ để điểm danh mấy con thú vô hại như vậy.
"Ừa Puffskein có răng nanh chứ không phải loại thường, mấy con đó đen thui hà."
"Thì nó vẫn chỉ là Puffskein." Tụi nhỏ rẽ vào sảnh đường để ăn trưa.
"Nhưng sao Rừng Cấm có nhiều Puffskein vậy?" Matt nói.
"Mình nghĩ chắc chúng tự sinh sản với nhau."
"Vậy cũng sinh sản biết bao nhiêu đời mới có tới gần cả trăm con Puffskein..."
Cô bé Ive hứng thú với cái tin sắp có Khu bảo tồn sinh vật huyền bí hơn, cô bé lộ vẻ tiếc nuối: "Biết thế mình cũng xin vào câu lạc bộ, trong khu bảo tồn chắc sẽ có nhiều sinh vật thú vị hơn nữa."
"Với điều kiện là tụi mình bắt được chúng đã."
Giselle như thấy viễn cảnh chạy dí gà vô chuồng của mình rồi.
"Chắc họ để cậu bắt với chăm mấy con hiền như Puffskein thôi, chứ mấy con lớn nguy hiểm phải để phù thủy trưởng thành làm chứ."
Tóc đen động viên.
"Mèo rồi tới Puffskein, trường mình riết thành cái trại thú nuôi luôn quá." Nhóc Nol vừa nhả ra một cọng lông mèo.
Tụi nhỏ buồn cười, mèo hoang chạy khắp Hogwarts, chị mất mèo khi trước nay đã nhận nuôi một em mèo hoang khác, chị ẵm nó đi khắp nơi, để nó đi thị sát khắp dãy bàn ăn Gryffindor hệt như Bà Mèo.
Trên bàn ăn nào mèo, nào cú, rồi con cóc Rocky của Douglas cũng được chủ cho ra đây chơi, rồi đám Puffskein ở ngoài rừng, Giselle không khỏi thầm đồng ý với nhận xét của nhóc tóc nâu. Đây mới thật là phù thủy, sống cùng những sinh vật thân thiện với phép thuật, bọn nhỏ ăn ngủ chơi cùng mèo cùng cú.
Đến tháng 2, trong lớp Biến hình giáo sư Norman bắt đầu giảng tới bài "Vật chất biến đổi và các vấn đề liên quan", nội dung này không hiểu sao không đưa vào sách Biến hình lớp 1 của bọn nhỏ.
"Như các trò đã được học, những kỹ năng biến hình cao cấp gần như có thể biến đổi hầu hết mọi thứ trên đời. Nhưng tại sao chúng ta không tự biến ra vàng bạc, hay nhân đôi đá quý kim cương để sống đời sung túc khỏi phải làm việc? Hay chỉ cần một người làm ra giấy thôi, rồi dùng phép thuật nhân đôi ra hàng hà tờ giấy khác phân phát hết cho mọi người, khỏi phải sản xuất ra thêm?"
"Đó là vấn đề về vật chất gốc và vật chất biến đổi."
"Trò Parsons, hãy thực hành lại phép biến hình que diêm này thành cây kim cho tôi xem.
"Giáo sư Norman đưa một que diêm cho Ive, cô bé thành thạo biến nó thành cây kim."Một phép thuật thực hành chính xác! Nhưng có trò nào biết cây kim này sẽ tồn tại trong bao lâu hay không? Đã trở thành cây kim vĩnh viễn chưa?"
"Thưa thầy, với phép thuật của em thì sẽ có hiệu nghiệm trong một ngày ạ," Ive giơ tay đáp.
"Đúng vậy, sau một ngày, không cần thần chú phục hồi Reparifarge thì phép thuật biến hình cũng hết hiệu nghiệm. Đó là với các trò đây. Còn với những học sinh lớn hơn, rồi đến phù thủy trưởng thành, phù thủy có pháp lực hùng mạnh, thời gian sẽ càng kéo dài. Như tôi đây, cây kim của tôi sẽ kéo dài trong một tháng."
Cả lớp ồ lên, thật là một phù thủy hùng mạnh, Giselle nghĩ. Cây kim của cô chắc chỉ được khoảng 7 ngày, nghĩa là cô chỉ bằng chưa đến 1/4 giáo sư Norman.
"Một tháng, đây đã là thời gian hiệu lực rất dài với một phép thuật biến hình như thế này. Còn với các phép thuật khó hơn, thời gian hiệu lực sẽ ngắn hơn. Các trò có biết tại sao không? Trò Parsons?"
"Thưa giáo sư, pháp lực của phù thủy tiêu hao càng nhiều với các bùa phép phức tạp, vì thế pháp lực còn lại để duy trì hiệu quả sẽ bị rút ngắn lại."
"Đúng nhưng còn chung chung. Tôi sợ các trò đây sẽ không hiểu," rồi ông giáo biến ra một cái ly hình cầu chứa đầy nước.
"Đây nhé, tưởng tượng đây là pháp lực của một pháp sư khi thực hiện bùa biến hình. Dùng 1/4 nước để niệm thành công phép biến diêm thành kim," giáo sư quơ đũa một cái, 1/4 nước trong ly biến mất, "vậy thì còn 3/4 nước để duy trì thời gian hiệu nghiệm của phép thuật."
"Còn với các thuật phức tạp hơn," ông lại quơ đũa, nước trong ly đầy lại như cũ, "chẳng hạn như biến cái bàn thành con heo, đây là phép biến hình nâng cao, vì biến từ vật c.h.ế. t thành vật sống, hai vật chất hoàn toàn khác nhau," ông quơ đũa, 1/2 nước biến mất,
"nên sẽ mất rất nhiều pháp lực mới thành công được. Ví dụ như nửa ly nước."
Rồi giáo sư Norman đặt cái cốc nước chỉ còn một nửa xuống bàn: "Thế thì pháp thuật còn lại để duy trì hiệu lực chỉ là một nửa mà thôi."
"Vì thế, nếu các trò biến sắt thành vàng, dù có thực hiện hoàn mỹ đến thế nào thì cũng đến lúc bị biến trở lại. Nếu trò đem vàng đó đi mua đồ, bị phát hiện ra thì sẽ không xong với Bộ Pháp thuật đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!