Có cả tá cửa hàng ở Hẻm Xéo mà rảnh rang cỡ nào Giselle cũng không định ghé vào. Và có những cửa hàng cô ước gì mình biết đến sớm hơn. Như cửa hàng rèn Smith & Smithing này nằm sâu trong con ngõ cụt mà lối đi vào bị hiệu bán áo chùng cũ chèn ép, thì nếu không chủ động tìm chắc chẳng bao giờ lữ khách lạc bước tới.
Còn lần này có thể tận mắt nhìn thấy thợ rèn yêu tinh đang làm việc là vì cô đi theo Matt Nol tìm đến. Chỉ ba ngày sau hôm tiếp dẫn gia đình Thompson mua sắm ở Hẻm Xéo, Matt đã kéo đám bạn đi cùng mình.
Mùa hè là để rong chơi chẳng phải sao. Nhất là khi người lớn đã không thể kiểm soát những đứa trẻ sắp trưởng thành, còn cái bùa Dấu Hiện của Bộ Pháp thuật cũng chỉ để cho có (Giselle vẫn cay cú vì chẳng ai ở Bộ phát hiện ra có trẻ vị thành niên bị vây xung quanh bởi bùa chú hắc ám đêm đó ở Pháo đài Morgenstern).
Thợ rèn là con yêu tinh lực lưỡng hơn kha khá các con yêu tinh mà cô phù thủy đã từng thấy qua, tay cầm búa rèn nện đùng đùng vào kim loại nóng trên cái be. Đập hai ba búa thì quăng kim loại vào lò lửa nóng, rồi lấy ra và chu trình cứ thế tiếp tục. Trông y hệt những thợ rèn thời cận đại khi cách mạng công nghiệp còn chưa xuất hiện. Nhưng đó chỉ là với Muggle thôi.
Cô không hiểu tại sao nghề rèn phù thủy vẫn dựa trên sức người chứ không phải dựa trên phép thuật.
"Muốn gì?" Thợ rèn tên Smith sau khi đã để khách chờ cả 15 phút giữa bối cảnh nhiệt độ lên tới 40 độ C thì mới dừng tay rèn của mình lại, ngẩng đầu hỏi.
Con yêu tinh mặt đỏ au, mồ hôi (thần kỳ là giống loài này cũng đổ mồ hôi) nhiễu nhại thấm ướt bộ quần áo trên người, ngoài vẻ ngoài kỳ lạ ra thì trông chẳng giống một sinh vật sở hữu phép màu nào cả.
"Cháu muốn hỏi xem ông có thể rèn được một loại vật chất kim loại không?" Matt đáp.
"Yêu tinh chúng ta có thể rèn mọi loại kim loại trên đời. Con nít ranh phù thủy! Tránh ra đừng làm phiền ta làm việc!"
Tại sao gặp con yêu tinh nào cũng là thái độ này vậy. Chưa nói ba câu đã cau có quạu quọ. Đến Giselle tốt tính còn bực nữa là đứa nóng đầu như Nol, nó đáp lại liền: "Nè ông, chúng cháu là khách hàng của ông đó. Chưa gì đã quát tụi cháu là sao?"
"Khách hàng? Phù thủy chúng mày thì biết gì là khách hàng? Đồ rèn cho chúng mày mượn xong người sở hữu c.h.ế. t đi có trả về lại cho bọn ta đâu? Quân ăn cướp chứ khách hàng gì?"
Con yêu tinh lau tay vào giẻ chuẩn bị cầm búa rèn tiếp.
"Chủ sở hữu trả tiền rồi thì là của họ, có yêu tinh mấy người không..." Nol bực mình, lại bắt đầu cuộc tranh cãi hàng trăm năm về tư duy quyền sở hữu giữa yêu tinh và phù thủy.
Yêu tinh cho rằng thứ gì do yêu tinh rèn ra đều là của yêu tinh, phù thủy trả tiền để "mượn" quyền sở hữu thôi, khi người đó c.h.ế. t đi đồ vật phải trả về lại cho yêu tinh. Còn phù thủy dĩ nhiên cho rằng đồ đã bỏ tiền ra mua là của mình, mình c.h.ế. t thì truyền lại cho dòng họ con cháu, hoặc bán cho người khác chứ sao trả về cho yêu tinh được.
"Thôi Nol!"
"Mẹ kiếp! Con nít ranh! Muốn đến phá đám phải không? Ta không rảnh đâu tiếp chuyện với đám phù thủy láo xược chúng mày. Biến khỏi đây ngay!"
Matt nhăn mặt: "Ông bình tĩnh chút đi! Tụi cháu cần rèn kim loại thật mà. Chứ khi không đến tìm ông làm gì."
"Vậy đưa đồ vật ra đây xem," con yêu tinh lại xoa tay vào giẻ, mặt vừa nóng bừng vừa sưng sỉa.
Nếu không phải Matt bảo đây là tiệm rèn nổi tiếng nhất nước Anh thì có lẽ chẳng việc gì chúng phải đứng đây dây dưa với con yêu tinh nóng nảy này.
Tóc đen cẩn thận lấy ra cái gói nặng trịch, thả trên bàn gỗ kêu cái rầm. Tháo lớp vải bọc thì mảnh khoáng vật đen đúa đó hiện ra dưới ánh mặt trời. Nhìn bên ngoài trông nó chẳng giống kim loại quý giá gì cả, chỉ như gang thép gỉ sét mà thôi.
Ấy thế mà con yêu tinh vừa trông thấy đã cầm phắt lên, mắt mở to kích động, đưa lên miệng c.ắ. n thử. "Đây..." Smith lầm bầm, rồi lại lấy búa đập vài phát lên nó, chỉ có những tiếng keng keng phát ra chứ không gì khác.
Con yêu tinh lại múc lấy gáo nước, à có lẽ không phải nước bình thường, ắt hẳn là độc d.ư.ợ. c pha loãng, dội lên mảnh kim loại thô. Cũng chỉ như nước thường chảy xuống mà thôi.
"Đây là..." Càng thử Smith trông càng kích động, sau khi quẳng vào lò lửa nóng hầm hầm mấy phút, lấy ra, rốt cuộc yêu tinh cũng dùng đến phép thử ma thuật. Đặt kim loại lên bàn, hai tay Smith di chuyển theo một quỹ đạo kỳ lạ, miệng lầm rầm ngôn ngữ yêu tinh. Giselle im lặng mở mắt trái Revelio của mình lên, sau khi chuỗi chú ngữ vừa dứt, từ chuyển động tay của Smith b.ắ.
n ra một ký tượng Runes, chữ cái thì cô nhận biết nhưng ghép lại thành từ thì không hiểu, có lẽ là ngôn ngữ yêu tinh.
Ký tượng Runes đó gần như vô hình, chỉ tạo ra một tia phép đỏ nếu nhìn bằng mắt thường, b.ắ. n lên bề mặt thô sần, vậy mà khoáng vật nặng cả ký đó bỗng nhiên rung lên, đặc tính phép thuật từ trong kim loại thoát ra, hợp với ký tượng Runes hô biến nó thành một luồng năng lượng màu ánh kim, sau đó tan biến.
Dưới mắt nhìn của Matt Nol chỉ thấy phía trên khoáng vật có một tia phép ánh kim lóe lên mà thôi, chúng không rõ chuyện gì xảy ra lắm. Nên khi phép thuật vừa biến mất tóc đen hỏi ngay: "Sao rồi? Ông biết thứ này là gì phải không? Ông rèn được nó chứ?"
"Thứ này chúng cháu làm sao có được?" Smith vẫn say sưa mân mê khoáng vật.
"Đó không phải việc của ông," Nol sẵn giọng.
"Chúng cháu không cần phải trả lời vấn đề này. Ông chỉ cần cho biết là có rèn được hay không thôi," Matt cũng nói.
"Không được," Smith đáp dứt khoát nhưng vẫn cầm kim loại săm soi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!