Giselle hòa vào dòng người qua lại nhưng thân mình thì căng cứng, tay phải đặt trong túi áo chùng nắm chặt đũa phép. Ánh mắt của gã Sứ giả Thần c.h.ế. t đời thứ hai dán cứng vào lưng cô, gã đi theo sau ba bốn bước chân. Nhác thấy mấy người nhân viên Bộ đang canh gác, cô nghĩ rất lung, không biết có nên chạy tới nhờ giúp đỡ hay không. Chưa nói đến việc tay Lippe này có thể bắt được cô trước khi cô tiếp cận tới họ, thì những người này cũng chẳng phải thần sáng, khả năng phản ứng của họ chắc gì đã tốt hơn mình.
Thiệt bực, sao mình chưa được học độn thổ nữa.
Ấy vậy mà vừa đi qua khỏi cửa hàng chuyên bán hạt giống từ Amazon thì người đi đằng sau đã ép sát đến, không để cô gái kịp phản ứng đã thì thầm vào tai: "Búp bê, quẹo vào Hẻm Knockturn nào." Đầu đũa phép xa lạ chĩa thẳng vào sống lưng, cách có vài inch qua lớp áo chùng.
Cô gái nhìn quanh, thấy mình đang đứng ngay trước cửa tiệm bán nến độc nhỏ xíu dơ hầy mà phù thủy nào đi ngang qua cũng liếc nhìn đầy ghê tởm. Bên trái, nằm giữa tiệm nến và tiệm hạt giống là một con hẻm tối tăm với cái bảng chỉ đường xiêu vẹo: Hẻm Knockturn.
Không còn cách nào khác, phải quẹo vào con hẻm mà bình thường cô chẳng bao giờ để ý đến. Vừa rẽ vào đã nhận thấy bầu không khí im lặng kìm nén khác với quang cảnh nhộn nhịp nói cười ngoài đường lớn Hẻm Xéo. Phóng tầm nhìn xa hơn, màu sắc ám trầm và đen đúa của những bức tường vách gỗ, sắc tươi tắn duy nhất lại là màu đỏ như m.á. u trên ly lọ, vật phẩm, phụ kiện.
Con hẻm không ít người, nhưng ai cũng mặc áo chùng đen dài, đa số bẩn thỉu như lâu ngày không tắm rửa, thậm chí có người còn đội mũ trùm đầu chỉ để lộ mắt mũi.
Cô phù thủy luôn muốn có dịp nào đó ghé tham quan con hẻm hắc ám nổi tiếng, nhưng chắc chắn không phải trong trường hợp bị đũa phép dí sau lưng thế này.
Nên khi đã rẽ vào hẻm Giselle ngay lập tức rút đũa phép ra: "Anh muốn gì?"
Tới tận đây cô mới nhìn thấy mặt mũi của gã mang họ Lippe lần đầu tiên. Một gương mặt dễ nhìn nếu không có vết sẹo dài từ đầu sống mũi vắt ngang đến gò má trái. Vết sẹo làm cho gương mặt người này trông đáng sợ hơn hẳn, vì theo thường thức phù thủy, các vết sẹo không thể chữa lành đều bắt nguồn từ nghệ thuật hắc ám. Còn vết tích do động vật hoặc người sói gây ra có một kiểu sẹo khác hẳn, như trên mặt chú Takumi.
Có lẽ vì vậy mà mẹ con Wilson nhìn tới gã liền rén.
"Búp bê..."
"Tôi không phải tên này."
"Nhưng tôi thích gọi thế. Búp bê, không việc gì phải căng thẳng, tôi chỉ muốn nói chuyện với em thôi." Gã chủ động thu đũa phép lại, đứng hơi cách ra một chút hứng thú nhìn cô.
Nhưng đũa phép của cô vẫn giữ thẳng. "Chúng ta không có gì để nói cả. Chúng ta không quen biết."
"Không quen mới phải làm quen. Nào đến Quán Trọ Ma Nữ (*) tôi mời em một ly được chứ? Xem như không nể mặt tôi thì nể mặt Chủ tôi nào." Gã quay đầu đi sâu vào trong con hẻm tối tăm, thong thả trò chuyện như bạn bè bình thường.
Giselle c.ắ. n răng đi theo, coi gã muốn giở trò gì. "Lần gần nhất Chủ anh suýt nữa đã g.i.ế. c tôi đấy."
Vậy mà Lippe bật cười chế nhạo: "Ông ấy mà muốn g.i.ế. c em thì tới giờ em đầu thai mấy kiếp rồi."
"Ý anh là gì?"
Gã dừng bước, tiến lại gần cô, bóng gã cao lớn che chắn tầm nhìn, cũng chắn luôn những con mắt tò mò nhìn họ từ khi họ bước vào con hẻm đến giờ. Đôi mắt nâu của Lippe nheo lại đầy nguy hiểm:
"Tôi không mù. Tôi thấy rõ Chủ đối với em khác biệt, chứ không ông ấy không bao giờ cho phép người trả treo lại mình còn tự do nhảy nhót ở Hẻm Xéo đâu. Và là một bề tôi trung thành, tôi rất sẵn lòng giúp Chủ phân ưu."
Giselle ê răng, sao đám tông đồ của Morgenstern dùng não nhiều vậy. "Tôi chẳng hiểu anh nói gì. Nhưng hình như tôi được giao cho người khác giám sát rồi mà?"
"Em đang đem Montgomery ra dọa tôi sao?" Gã vẫn đi trước nhạo báng. Dường như Lippe là khách quen ở đây, thi thoảng có vài phù thủy pháp sư khúm núm chào khi họ đi ngang qua, còn phần đông đều cố nép sang bên nhường đường.
"Tôi có liên quan gì Montgomery mà dọa anh? Anh cũng đâu sợ Montgomery."
Cô phù thủy không thích con hẻm này tý nào, thứ gì cũng trông đen sì cáu bẩn, không xám xịt mốc meo thì cũng thoảng mùi độc d.ư.ợ. c gay mũi. Nó làm cô nhớ đến mấy con phố Muggle tập trung toàn kẻ nghiện ngập, lờ đờ lê lết giữa đường như những con zombie, còn mùi cỏ trong không khí thì nồng nặc khó chịu.
Cái bóng cao lớn của Lippe rốt cuộc cũng dừng lại trước một quán rượu có tên là Quán Trọ Ma Nữ, nhưng trái ngược với hoàn cảnh con hẻm, Quán Trọ Ma Nữ lại trông khá sáng sủa, thậm chí còn tươm tất hơn Cái Vạc Lủng ngoài kia. Cái quán này đúng ra phải ở đường lớn Hẻm Xéo chứ không phải nằm côi cút tuốt trong con Hẻm Knockturn tối đen như tiền đồ chị Dậu này.
"Một Gillywater." Chắc chẳng thể nào tìm được socola sữa ở đây nên cô gọi tạm Gillywater vậy, kỳ vọng còn thấp hơn Gillywater ở quán Dugbog Den làng Hogsmeade nữa.
"Vào quán rượu là để uống rượu búp bê à," rồi quay sang con yêu tinh phục vụ, "Whiskey ma rừng." (**)
"Tôi uống gì kệ tôi." Giselle sẵn giọng, "Nói đi, anh muốn gì?"
"Tôi tưởng mình nói rõ ràng rồi, muốn làm quen với em thôi."
"Nhưng tôi không muốn. Vậy thôi." Cô toang đứng dậy thì bỗng thấy chân nặng như chì, không nhấc lên nổi. Gã vừa ếm bùa chân chì không lời không đũa phép lên cô, và là một bùa chú niệm vô cùng nhanh mới ác chứ. Với trình độ này hẳn gã đã dùng bùa chân chì biết bao nhiêu lần rồi. Mà pháp sư nào lại thường xuyên dùng bùa chân chì? Chỉ có người muốn bắt giữ nạn nhân mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!