Quay trở lại Hogwarts đã tháng 1, trời vẫn còn lạnh nhưng mưa xuân đã lác đác xuất hiện. Cái tiết trời của Anh và Scotland làm con người ta ngao ngán ủ dột.
Bài vở lại càng nhiều, sau buổi ăn tối, bốn dãy bàn ở đại sảnh đường được trưng dụng thành bàn học chung, thế là bọn học sinh năm nhất lại kết bạn cùng các học sinh lớp lớn ngồi ôn bài đến tận giờ giới nghiêm.
Tụi nhỏ ngồi tụm lại theo nhóm, cô bé Ive sau khi làm xong phần của mình thường giúp Matt Nol dò lại bài tập của bọn chúng, cô bé cũng ngỏ ý giúp Giselle nhưng cô cười từ chối.
Những tối như vậy Tèo hay bay vào học bài cùng cô chủ nhỏ, nó đã sớm quên chuyện ở tháp cú, thích dụi mỏ vào tay Giselle kêu rúc rích. Những hôm tốt tính nó còn cho phép ba cô cậu kia vuốt đầu và mỏ mình, hay hạ cố ăn vài lát thịt mà mấy nhóc khác để cho.
Không chỉ Tèo hay đến, những con cú khác quấn chủ cũng bay vào ngồi chơi cùng bọn học trò, nhiều đến nỗi chúng ị lên làm dơ hết mấy quyển sách và giấy da.
Rồi cả bọn mèo, cóc và chuột cũng có mặt.
Con cóc Rocky kêu to đến nỗi làm mấy anh chị lớn không thể tập trung học được, cậu nhóc Douglas đành xích qua nhập bọn cùng Giselle.
Cô để ý thấy chuột làm thú cưng có vẻ ít, có lẽ kể từ khi Bà Mèo làm giám thị, đám mèo hoang của Hogwarts sinh sôi phát triển nắm trùm cả trường, bọn học trò nào dám đem chuột đến hang ổ của bọn mèo.
Rồi một tối nọ khi cả bọn đang ngồi ở phòng sinh hoạt chung, Giselle đang thử làm bùa điều kiển cái nĩa của cốc sữa yến mạch tự khuấy thì nghe tiếng mọi người xôn xao. Con mèo của một chị Gryffindor năm 4 bị bọn mèo hoang cắn chết, những vết cào xé toạc bộ lông mềm mại, chị ấy buồn bã ngồi khóc.
Đây là con mèo chị mới được nuôi năm nay, trước đây chị không có thú cưng. Vậy mà chưa hết một năm học đã phải chứng kiến cảnh này.
"Ôi năm nào cũng có mấy vụ mèo hoang đánh nhau tứa lưa như thế, năm nào cũng có mèo c.h.ế. t cả."
Mọi người chỉ có thể an ủi chị thế thôi. Giselle nhìn xác con mèo, lại nhớ đến tang lễ của bà Huang, nhớ những con mèo cô hay vuốt ve khắp sân trường, chúng là loài dễ thương đáng yêu, là bạn đồng hành của phù thủy, nhưng chúng cũng có thể trở nên ác độc và nguy hiểm đến độ tàn sát lẫn nhau.
Việc lang thang vô định giữa đêm không l.à. m t.ì.n. h trạng mất ngủ khá hơn, cô quyết định đến thư viện tìm hiểu một chút về chứng mất ngủ của phù thủy.
Biết đâu đó trong những năm tháng dài dòng của lịch sử, có ông pháp sư bà phù thủy nào đó cũng mất ngủ và đã chế ra được cái bùa chữa trị hiệu nghiệm thì sao.
Lần này Giselle đứng trước dãy sách ít bị xem đến nhất, những loại sách chủ đề tạp nham và lạ lùng từng được xuất bản. Ở chỗ này trước đây cô đã tìm được cuốn Tạp bùa thế kỷ 19, học được bùa khuếch âm nghe lén do một tên trộm phát minh ra.
Ôm tâm lý may mắn, cô định đọc qua một lượt dãy sách này, có khi lại tìm thấy gì có ích. Như một kiểu đãi cát tìm vàng, nhưng biết sao được, năm nhất có vẻ nhẹ nhàng quá, cô dường như có hơi nhiều thời gian.
Khi Giselle định kiễng chân lấy cuốn Tạp bùa thế kỷ 18, thì có một bàn tay to lớn với lấy. "Em lấy cuốn này phải không?"
Người đằng sau hỏi. "Vâng ạ". "Đây nè". Đó là anh Brennan, anh chàng chủ nhiệm câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí.
"Cảm ơn anh."
"Không có chi. Khu sách này hiếm có ai thèm ngó tới lắm." Anh nói rồi lấy cuốn gì đó mà Giselle nhìn không rõ, chỉ thấy bìa in hình vài con vật kỳ lạ, có lẽ là sách về sinh vật huyền bí.
"À em đi lang thang xem thử thôi ạ, chứ không biết sách gì."
Cô không muốn nói thêm, định dời bước thì anh chàng hỏi đột ngột:
"À ờ, em chưa gia nhập câu lạc bộ nào phải không? Có hứng thú tham gia câu lạc bộ với tụi anh không? Tụi anh là câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí."
Trong lòng Giselle kiểu "wtf, why me?" nhưng ngoài miệng thì đáp: "Ơ... em không biết nữa, em mới năm nhất chưa định tham gia câu lạc bộ nào đâu.
"Ai đi tuyển thành viên câu lạc bộ kiểu vầy nè trời. Nhưng anh chàng cao lớn có lẽ đã quyết tâm kéo cô bé vào hội của mình:"Vậy tham gia với tụi anh thử đi, em sẽ bất ngờ với mấy sinh vật phép thuật đó! Em gốc Muggle phải không, chắc chưa thấy Jobberknoll phải không?"
Lần này anh chàng không lấy tiên nhí ra dụ dỗ con nít nữa.
"Ơ... em không biết nữa, bất ngờ quá..." Không, tôi không muốn tham gia đâu.
"Vậy nhen! Vậy là đủ thành viên rồi! Tuần này chúng ta có thể bắt đầu rồi!" Bắt đầu cái gì cơ? Rồi anh chàng lấy từ trong áo ra một tờ giấy da với cây bút lông ngỗng, nhét vào tay Giselle còn đứng ngớ người: "Nè, ghi tên em vào đây là được."
Tờ giấy hàng đầu là phù hiệu trường, bên dưới ghi tên câu lạc bộ, dưới nữa là danh sách thành viên, hiện mới chỉ có bốn người. Giselle vừa ghi tên mình vào vừa cảm thấy như bị lừa đảo.
"Anh gọi em là Giselle được không? Anh là Roy Brennan, gọi anh Roy là được. Vậy nhé, chào mừng em tham gia câu lạc bộ. Chờ cú của anh nhé, tuần này chúng ta sẽ có buổi gặp mặt đầu tiên." Anh chàng vỗ vỗ vai cô rồi cầm tờ giấy cười toe toét đi xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!