Chương 21: Giáng Sinh không yên ổn

Nhưng làm gì thì làm cũng phải gác lại vì Giáng Sinh đến rồi. Cả ba người nhà Gibson đều đến nhà ga Ngã Tư Vua đón cô con gái út lần đầu tiên xa nhà lâu đến vậy.

Cái lồng của Tèo được cô bọc lại bằng một tấm màn bên ngoài để con cú có thể ngủ ngoan, ngoài những lúc có nhiệm vụ đưa thư ra, Tèo vẫn là con cú chỉ hoạt động về đêm, ban ngày nó đều vùi đầu ngủ hoặc ở chuồng cú với những con cú của trường, hoặc trong chiếc lồng để mở ở đầu tủ giường ngủ, nơi cô luôn để mở cửa sổ để cho Tèo tự do bay vào.

Bà Gibson ôm cô vào lòng, xiết chặt, rồi buồn bã báo tin:

"Bà Huang vừa mới mất chiều qua, ngay lúc cả nhà chuẩn bị lên London đón con. Viện dưỡng lão định làm lễ cho bà vào ngày mai."

Đó là một cái đám tang buồn nhất mà Giselle từng thấy. Suốt buổi cô cứ nghĩ mãi về đám tang của mình kiếp trước, có lẽ còn thê lương hơn thế này. Ít nhất bà cụ còn có ông bà lão và nhân viên ở viện dưỡng lão đưa tiễn, một vài người đến thăm như cô Wang, cô giáo dạy tiếng Trung cũ của Giselle.

Còn cô, chắc chỉ được một hai người bạn, đồng nghiệp rồi thôi. Cha mẹ cô đã mất, họ hàng không còn ai, không gia đình, không nguồn cội. Cô như chiếc lá lìa cảnh, cuốn theo làn gió bay khắp muôn phương, cố gắng bám víu lấy một phương trời rồi cuối cùng cũng chỉ là chiếc lá khô xơ xác rụng về đất mẹ.

Thôi thì cũng hết một kiếp người.

Giselle đã chấp nhận số phận của mình rồi, đã quyết tâm bước vào giấc ngủ ngàn thu, những lo toan của kiếp người cô không muốn nghĩ nữa, cô mệt rồi.

Nhưng tại sao, tại sao bàn tay thần linh nào lại lôi lấy linh hồn cô đến thế giới này, ban cho cô sinh mệnh mới nhưng cũng bắt cô phải mang theo lời nguyền nhớ mãi ký ức kiếp trước để làm gì.

"Tôi đã nói với các anh đây là toàn bộ rồi!"

Giọng bà Gibson cao lên làm đứt cơn tự mặc của Giselle. Lễ đã tàn, ai về cũng đã về, cô đang ngồi vô định trên một băng ghế ở khoảng vườn của viện dưỡng lão.

"Chúng tôi cần xem lại tất cả một lần nữa..." Giọng tiếng anh của người Hoa không lẫn vào đâu được.

"Thì các anh đã xem đi xem lại mấy lần rồi còn gì. Chúng tôi không giữ lại gì của người đã mất cả!"

"Bả nói dối," nói bằng tiếng trung. Giselle đứng dậy khỏi ghế chạy lại chỗ bà, nhìn thấy đó là hai người đàn ông. Người hơn 50 gốc Hoa rặc, người thanh niên tầm 30 thì lai á, to cao hơn. Vừa nói bằng tiếng Trung là người lớn tuổi hơn.

"Chúng tôi không có ý làm phiền bà đâu. Chúng tôi chỉ muốn nhận lại hết tất cả di vật của bà cố để cất giữ lại thôi... Mấy năm nay chúng tôi tìm kiếm bà cố khắp nơi, nào ngờ khi tìm được thì người đã mất..." người trẻ hơn nói.

Chiêu bài tình cảm lúc nào cũng có hiệu quả với phụ nữ, bà Gibson nhẹ giọng: "Thì thật tất cả các vật dụng của bà Huang chúng tôi đều đã kiểm kê lại hết, không sót thứ gì, đã đưa các anh hết rồi đấy thôi."

"Còn quyển sách! Còn quyển sách đâu!" Người cha càu nhàu bằng tiếng Trung, người con lắc đầu khi thấy Giselle chạy đến. Cô lay tay má: "Xong chưa má, mình về thôi!" 

"Thôi được, cảm ơn bà bà Gibson.

"Người thanh niên lịch sự gật đầu với cô rồi hai người rời đi. Giselle hỏi bâng quơ trên đường về nhà:"Hai người đó là người thân của bà Huang hở má?"

"Ừa," bà đáp,

"tuần trước cô Wang đưa họ đến xem thử, nói là họ đi tìm bà cố bị chia cách mấy chục năm của mình, đã đi tìm khắp cộng đồng người Hoa ở London rồi. Mà lúc đó bà Huang mê man sâu rồi, tỉnh lại cũng có biết gì đâu..."

Tuần trước à, lúc đó cuốn sách nằm ở kệ bàn của cô rồi.

"Vậy hồi trước ai đưa bà Huang vô viện dưỡng lão vậy má? Rồi ai đóng viện phí hàng tháng cho bà?"

"Má không rõ ai đưa bà vô, lúc má vào làm thì bà đã ở đây mười mấy năm rồi, cũng chẳng thấy ai đến thăm nom cả. Toàn do viện chăm lo hết thôi. Tiền phí của bà với của mấy người nữa đều là do mạnh thường quân với đóng góp xã hội."

Đúng là vậy, cũng vì cô thấy bà không ai thăm nom, hàng ngày thui thủi một mình, cũng không rành tiếng anh để nói chuyện với mấy ông bà cụ khác nên cô mới lân la đến nói chuyện với bà. 

Ông Gibson rất không đồng ý khi vợ đem con gái đến tang lễ trong những ngày lễ thế này, nhưng cũng không nói gì thêm.

Tối đó, cả nhà lại quây quần bên bếp lò sửa, hát những bài thánh ca, chủ yếu là hai người lớn hát, anh Harris thì hát mấy bài giáng sinh remix mà cả ông bà bô lẫn cô em gái đều chẳng thể thưởng thức nổi.

Giselle ước gì mình cũng có khiếu âm nhạc, hoặc hát hoặc đàn, không khỏi nhớ hồi đâu 7 8 tuổi, cô xin má cho đi học piano, rồi violon, được vài tháng đành bỏ dỡ vì chẳng hiểu sao đến khi cô giáo dạy cô thì mấy cây đàn cứ thi nhau hư hết cả.

Chắc pháp thuật biết rõ cô đánh đàn lên chẳng ai nghe nổi nên thôi giúp cô nghỉ cho nhanh.

Đến sáng ngày Giáng Sinh, anh Harris dọng cửa phòng cô em ầm ầm:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!