Ai cũng khuyên Giselle rằng thời gian là thuốc chữa lành tốt nhất, nhưng cô không bao giờ chắc chắn với câu nói đó được. Với cô thời gian là ngọn lửa cháy âm ỉ, không bao giờ lụi tàn mà cũng chẳng thèm vụt sáng một lần, nó cứ đốt cháy gặm nhấm lấy nỗi đau, biến đau đớn thành một vết thương tuy liền miệng nhưng để lại sẹo mãi mãi. Thi thoảng cô sẽ quên, nhưng khi ở một mình không làm gì, ngọn lửa tàn ấy lại nhen nhóm xuất hiện, gợi nhắc bằng vết thương cháy xém đau nhói rằng nỗi bất hạnh mà cô phải chịu sẽ kéo dài mãi suốt đời.
Song nếu ta tạm thời di dời sự chú ý sang một vài thứ khác thì thời gian có khi lại lấp tên lửa mà chạy. Hết tháng 2 rồi tháng 3, ôn hết kiến thức O.W. L cô chuyển sang tiêu diệt các cuốn sách trong thư viện giới hạn, đọc mãi học mãi, khi ngẩng đầu khỏi trang giấy thấm mùi mốc meo thì kỳ nghỉ lễ Phục Sinh cũng bắt đầu.
Khỏi phải nói tụi năm 5 ai cũng cố gắng tranh thủ ở lại trường để ôn tập được chút nào hay chút đó, tụi nó còn tâm trạng đâu mà nghỉ lễ du hí cái chi. Và như cho tụi nó thêm công thêm việc để làm trong hai tuần lễ, ở bảng thông báo nhà Gryffindor đã dán lên hàng mấy chục tờ rơi, tờ bướm quảng cáo và những cuốn sổ tay giới thiệu về các nghề nghiệp phù thủy.
Kèm với đó là tờ thông báo rõ to:
Tất cả các học sinh năm 5 sẽ có buổi gặp mặt trực tiếp với Chủ nhiệm Nhà trong tuần đầu tiên sau lễ Phục Sinh. Lịch trình được sắp xếp như bảng dưới đây.
Và thế là nghề nghiệp tương lai trở thành đề tài bàn tán trong suốt hai tuần nghỉ lễ. Những lúc như vậy Giselle lại nhớ đến ông bà Gibson, nếu còn sống chắc ba sẽ dành hàng ngày trời để hướng nghiệp cho cô. Còn má thì ở bên thi thoảng góp ý, chủ yếu đánh giá với tính cách hướng nội mềm dịu của cô con gái có thích hợp với nghề đó hay không. Rồi lại nghĩ đến Giáng Sinh năm 2, nơi phòng khách ấm cúng của căn nhà số 13 đường số 4, anh Harris hí hửng đề nghị cô nên theo nghiệp quan hệ bang giao giữa phù thủy với Muggle để giúp đỡ xã hội phù thủy bớt
-lạc
-hậu đi.
Bây giờ nghĩ lại, thấy ký ức đó xa xôi mơ hồ như ký ức kiếp trước của cô vậy, những hình ảnh mờ nhòe đan xen, chỉ có tiếng cười hạnh phúc của ba má của anh Hai là ám ảnh vào tận những giấc mơ trưa.
Ai trải qua thời đi học đều đồng cảm với nỗi phiền muộn lựa chọn nghề nghiệp tương lai này. Có đứa đau đầu vì muốn làm nhiều nghề quá mà lại chỉ có thể chọn một, có đứa thì ngược lại, giữa cả trăm ngành nghề lại chẳng biết mình muốn làm gì.
Nhóc Douglas ôm con cóc Rocky đã to hơn gấp rưỡi kể từ ngày cô nhìn thấy nó lần đầu tiên trên chuyến tàu Tốc hành Hogwarts, thở dài buồn bã: "Dì muốn tớ theo nghiệp Thầy thuốc (*) giống dì. Mà môn Độc dược tớ chắc gì đã qua nổi O.W. L để học lên N.E.W. T chứ." Con Rocky phối hợp kêu ộp ộp hai tiếng thê lương.
"Thì cậu cứ nói thẳng với dì đi, nói là cậu muốn theo đuổi nghiên cứu Thảo dược, nói là giáo sư Green đánh giá cao cậu lắm." Tụi bạn góp lời.
"Nhưng dì nói Thầy thuốc là nghề cao quý, là nghề cứu người mới xứng đáng với nhà Cunningham. Chứ suốt ngày vùi đầu vào ba cái cây thảo dược hoa cỏ này nọ có được gì đâu."
"Ủa kì vậy, dì cậu biết thừa Thảo dược học với Thầy thuốc như tay chân đi liền với thân thể mà, chế thuốc chữa bệnh làm sao bỏ qua thảo dược được?"
"Thì dì nói nếu tớ làm Thầy thuốc mà tập trung vào nghiên cứu thảo dược chữa bệnh thì được, nói tóm lại là vẫn phải lấy N.E.W. T Độc dược."
"Vậy thôi, còn mấy tháng nữa tớ sẽ phụ cậu ôn tập Độc dược," Ive đóng sách lại vỗ vai mặt tròn động viên, "Phấn đấu đủ O.W. L để cậu có thể học lên N.E.W.T!"
Douglas chưa kịp nói tiếng cảm ơn thì Nol đã chen vào xỉa xói: "Sao mấy bữa trước tớ nhờ cậu ôn tập Độc dược cùng thì cậu từ chối, còn giờ thì chịu giúp Douglas? Sao cậu phân biệt đối xử vậy?"
Ive trừng mắt đáp: "Là vì Douglas biết mình muốn làm nghề gì rồi, giờ chỉ còn kém mỗi Độc dược thôi. Chứ còn cậu nói như thể nghề nào được cậu hạ cố chọn là nghề đó may mắn lắm vậy."
"Ủa thì tớ nói rồi đó, tớ muốn làm Thần sáng, phải lấy N.E.W. T Độc dược đấy thôi."
"Cậu muốn làm Thần sáng thật không hay chỉ muốn đi theo Matt cho có bạn thôi?"
Matt mới ngồi xuống bàn ăn nghe vậy liền kéo dĩa nhích ra xa: "Tớ có bạn gái rồi cậu tránh xa tớ ra."
Tiếng con Milo sủa mừng nơi đầu bàn của mấy anh chị lớn năm 7, họ cũng ở lại trường chuẩn bị cho Nol trợn mắt: "Rồi rồi tôi biết rồi anh bạn
-đã
-có
-bạn
-gái ạ. Tôi không dành anh với bạn gái anh đâu," rồi quay sang Ive, "Thôi tớ đổi ý rồi, tớ không muốn làm Thần sáng nữa. Tớ sẽ nghe theo cô tớ làm Luật sư."
Cả dãy bàn Gryffindor ai làm việc nấy không thèm đáp lại tóc nâu. Chỉ có Amy ngẩng đầu lên khỏi cuốn sổ tay giới thiệu nghề luật, cười nhạo: "Cậu mà làm được Luật sư chắc tớ làm Bộ trưởng Bộ Pháp thuật luôn quá. Nói phét không biết ngượng mồm."
Ive chán quá lại lấy cuốn sách "Thành tựu trong Bùa chú" đập vào sau gáy tóc nâu: "Tới giờ mà cậu còn giỡn được. Không lo nghiêm túc suy nghĩ, tới chừng gặp giáo sư Hynkel mà cậu nói cậu muốn làm luật sư, thầy không đuổi cổ cậu ra khỏi trường mới lạ."
"Ui da!" Nol xoa gáy lầm bầm: "Nghề này không được nghề kia không được, riết rồi tớ thấy cậu giống má tớ hơn má tớ nữa."
"Chứ chú dì không gợi ý cho cậu nghề gì à?" Matt buồn cười nhích lại chia sẻ nỗi khổ tâm cùng thằng bạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!