Chương 20: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, bọn nhỏ mới thấy được cái hậu quả làm mất mấy chục điểm nhà là như thế nào. Sau khi cả trường biết được câu chuyện tối qua nhờ sự tích cực tuyên truyền của con ma Peeves, các anh chị nhà Gryffindor chẳng ai thèm nói chuyện với hai cậu nhóc nữa.

Cô bé Ive cũng không khá khẩm hơn là mấy, cô trở về ngồi một góc ở dãy bàn Ravenclaw buồn bã chọc chọc cái dĩa ăn mà không có ai bên cạnh.

Hai nhóc rắn có vẻ đỡ hơn dù tụi nó bị trừ điểm nhà nhiều nhất. Dietrichson với Steffensen vẫn ngồi cạnh tóc bạch kim thì thầm gì đó, những người khác nhà Slytherin không nói chuyện với tụi nó thôi chứ không có hành động gì quá khích.

Thì rõ ràng, ba tên này chỉ có chúng tẩy chay người khác chứ ai mà tẩy chay được chúng, Giselle nghĩ.

"Đúng là nên nghe lời cậu Selly ạ," Nol buồn thiu, nỗi buồn làm cậu nhóc ăn ít hơn thường ngày. 

"Thôi thì ít nhất tụi Dietrichson không lấy được thứ tụi nó muốn.

"Giselle nói xạo ngon ơ, trong lòng nghĩ thầm nếu tụi nhỏ biết là phi vụ của đám rắn thành công thì không biết còn than trách thế nào nữa. À mà mình không nói thì sao tụi nó biết được."Tụi mình còn bị phạt cấm túc nữa..." Matt nói.

"Mà phạt cấm túc là sao?"

"Là sau khi ăn tối xong tụi mình sẽ bị thủ lĩnh nam sinh đi kè kè xách về phòng sinh hoạt chung không được đi ra nữa."

Nghe có vẻ cũng không quá nặng. "Thì giờ mình có thời gian ôn bài thêm."

"Cậu thử bị cấm túc xem cậu có nói nhẹ nhàng thế không." Ờ dị thôi tôi không an ủi nữa. Mệt.

Hóa ra một tuần cấm túc không khó khăn gì cả, khi mà Hogwarts đón đợt tuyết lớn đầu tiên của mùa đông, tuyết rơi dày và lạnh đến nỗi bọn học trò chỉ muốn ngồi lì trên mấy cái ghế bành êm ái của phòng sinh hoạt chung ấm cúng, vuốt ve mấy con mèo, nhìn bọn nam sinh cãi nhau chí chóe xem đội nào mới là đội Quidditch hay nhất thế giới.

Thứ năm tuần cuối cùng của tháng 11, con Tèo bay đến giữa bầy cú đang xà quần khắp sảnh đường, thả xuống bức thư của bà Gibson.

"Bà Huang đang yếu dần, thời gian mê man càng nhiều. Đôi lúc tỉnh bà lại hỏi má con đâu, sao không đến thăm bà. Tội nghiệp bà cụ, tuổi già đơn côi không ai bên cạnh. Các ông bà ở viện dưỡng lão cũng buồn lắm. Hôm qua lúc tỉnh, bà lão nhờ má gửi cho con quyển sách này, bảo là đi học nội trú có buồn thì lấy ra đọc chơi."

Đó là quyển sách nhỏ về Thần thoại Trung Hoa, viết bằng chữ phồn thể, có một số hình vẽ minh họa kiểu cũ. Màu giấy ố vàng, nhiều góc còn bị rách mất, chữ in lờ mờ. Giselle nghĩ chắc bà cụ lẫn quá rồi, nhưng vẫn còn nhớ đến cô.

Cô có là ai trong cuộc đời bà đâu, một đời người đã gặp biết bao nhiêu gương mặt, đến lúc gần đất xa trời lại chỉ nhớ đến cô bé không thân thích đến thăm bà được vài ba bận. 

Buồn thật.

"Nè sao thế Selly? Cậu cứ nhìn quyển sách đó miết thế?" Matt hỏi. Rồi cậu cầm lấy cuốn sách xem, ngẩn tò te hỏi: "Đây là tiếng gì thế?"

"Đây là chữ Runes à?"

Nol ngó qua.

"Không, là chữ tiếng trung, kiểu cũ rồi. Tớ đang học nên má gửi cho tớ xem thêm thôi." Cô lại nói xạo tiếp, không muốn kể câu chuyện buồn bã của bà Huang cho tụi nhỏ nghe.

"Cậu học cái này làm gì?" "Trung Quốc là ở đâu?"

"Trung Quốc là ở châu Á," ô thật lạ hôm nay cô bé Amy Trujillo tham gia vào câu chuyện, "ở gần Nhật Bản đó."

Mặt Nol trưng ra chữ "không biết

"to đùng. Giselle hơi nghi ngờ khả năng giáo dục của gia đình phù thủy."Nhật hả? Trường Mahoutokoro ở Nhật đó." Cậu bé Douglas nói, mặt nó vẫn tròn, miệng đang ăn món tôm sốt chua ngọt. Đồng niên nên có lẽ bọn nhỏ không muốn xa lánh bạn bè mình, hết một tuần cấm túc là tụi nó đã nói chuyện lại với nhau như thường.

"Nhưng cậu học tiếng này để chi?"

Quyển sách đã được chuyền tay sang mấy đứa khác, tụi nó tấm tắc làm kỳ với mấy cái chữ như loăn quăn.

"Anh thà học cổ ngữ Runes còn hơn học mấy cái chữ này," anh Hugo Fleming lắc đầu.

"À, hồi chưa biết mình là phù thủy tớ định học để sau này làm phiên dịch." Giselle bịa tiếp, thật ra kiếp trước cô từng có ý định như vậy thật.

"Nhưng giờ cậu là phù thủy rồi mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!