Chương 2: Xả súng ở trường học

"Con muốn mẹ, con muốn mẹ, con muốn về nhà, huhu..." Tiếng la hét thất thanh, tiếng khóc lóc om sòm của mấy đứa trẻ 5, 7 tuổi, hòa cùng tiếng giáo viên trấn an học sinh, cùng tiếng thấy hiệu trưởng vọng ra từ mấy chiếc loa phóng thanh đặt ở góc hành lang:

"Lưu ý! Khẩn cấp! Giáo viên các lớp nhanh chóng đưa học sinh lớp mình tập trung ở phòng thể dục. Tất cả mọi người nhanh chóng di tản đến phòng thể dục!"

Đã 10 phút kể từ tiếng s.ú.n. g đầu tiên phát ra cách đó 6 dãy nhà, vốn là khu phức hợp tiện ích công của trung tâm Down Perham. Xuyên qua bức tường dày đặc của trường tiểu học Little Perham, giáo viên vẫn nghe thấy tiếng người la khóc, tiếng những đàn ông đàn bà và trẻ em nhốn nha nhốn nháo.

Còi xe cảnh sát hú inh ỏi chạy vụt qua trường học, tiến đến bệnh viện trung tâm mà những người chứng kiến đã báo tin rằng thấy một kẻ cầm s.ú.n. g đội mũ trùm đen đang bắt giữ một nữ bệnh nhân U40.

Nỗi sợ lan nhanh như tốc độ truyền tin trên Internet, chẳng mấy chốc người dân khu vực xung quanh đều được yêu cầu di tản.

Ngặt nỗi trường tiểu học Little Perham lại đầy rẫy trẻ con dưới 11 tuổi, nếu chia lực lượng di tản thì đội cảnh sát Down Perham không còn đủ nhân lực để ứng phó tên khủng bố ở bệnh viện. 

Khủng bố, người ta dần quen với từ đó, khi những năm gần đây dân chúng khắp nơi đã chứng kiến quá nhiều cảnh kẻ thủ ác tấn công người lạ nơi công cộng, hay xả s.ú.n. g đại vào một nơi đông đúc nào đó.

Có kẻ thực hiện hành vi của mình xong rồi tự đầu thú, có kẻ thì lẩn trốn như chuột trước nỗ lực truy nã của cảnh sát quốc gia và quốc tế. Có kẻ cho biết mình chỉ muốn thử cho vui, thử xem cây s.ú.n. g mới đặt mua qua mạng có phải là hàng thật hay không.

Có người thì vào tận vòng lao lý rồi vẫn đinh ninh một nhân cách khác của mình mới là kẻ thủ ác, rằng họ dùng chung thân thể với 3 5 nhân cách khác. 

Hai vị cảnh sát được phái đến hỗ trợ trường tiểu học Little Perham là một cặp tiền bối kèm hậu bối. Vị cảnh sát già Saunders nhanh chóng nắm tình hình địa điểm, vào ngay phòng hiệu trưởng đưa ra giải pháp cho giáo viên học sinh tập trung lại ở phòng thể dục.

Cook, cậu cảnh sát trẻ vừa được phân công vào đơn vị cách đây 3 năm, thì bắt đầu xông vào các phòng học hỗ trợ giáo viên.

"Nào đi nhanh nào các bạn nhỏ! Xếp thành hàng nắm tay nhau đi theo cô chủ nhiệm nào!"

Giselle khi đó 8 tuổi rưỡi, nghĩa là 9 năm rồi kể từ khi cô đến với thế giới này, sinh ra và lớn lên với một thân thể khác, một thân phận khác nhưng vẫn nhớ như in những ký ức kiếp trước của một người phụ nữ U40 sống ở quốc gia Đông Nam Á cách Anh hơn nửa vòng trái đất, trước khi lìa xa trần thế vì uống thuốc ngủ quá liều.

Tự sát, trong nhiều văn hóa Á Đông bị coi là hành vi đáng xấu hổ, vì dám kết liễu đi sinh mệnh quý báu mà mẹ cha đã ban tặng, vì đã sợ hãi trốn chạy chứ không dũng cảm đương đầu để sống tiếp.

Thế mà đặc ân sống lại lại rơi trúng đầu cô, Giselle không khỏi tự giễu, kiếp trước có giải cứu thế giới đâu mà trong hàng tỷ người sinh sống trên trái đất rồi khi c.h.ế. t phải về với đất mẹ, cô lại được ơn trên lôi xệch khỏi âm tào địa phủ trước khi kịp uống canh Mạnh Bà.

Tạm thời sống lại cũng không có niềm vui sướng như biết bao tiểu thuyết kiếp trước cô đọc đã miêu tả, vì rằng cái cảm tưởng mình sẽ lại sống tiếp một cuộc đời bình bình như vậy, có chăng với một tính danh khác ở một châu lục khác mà thôi, làm Giselle chán nản.

Cũng có cái lợi là chiếc giọng Anh

-Anh mà kiếp trước cô cố luyện hàng mấy năm trời cũng chẳng đạt được, thì nay đã trở thành phản xạ tự nhiên. "Hãy học ngôn ngữ như một đứa trẻ con."

Quả đúng vậy, ngoài việc đám con nít ở nhà trẻ chỉ là một đám mũi lõ lòng thòng, hết khóc nheo nhóc rồi quậy phá ầm ĩ, 5 tiếng mỗi ngày ở nhà trẻ là 5 tiếng phải sống với ô nhiễm tiếng ồn. Nhưng qua được giáo dục mầm non quả là đáng mừng.

Đám trẻ tiểu học dù cũng còn mè nheo, cũng ồn ào không chịu được, nhưng đã bớt làm phiền người bạn tên Giselle của chúng bằng những câu chuyện mà chỉ trẻ con mới hiểu được chúng đang nói gì với nhau.

Giáo dục những năm đầu đời ở phương Tây khác biệt một trời một vực với phương Đông, kiếp trước mới lớp 1 Giselle đã phải tham gia một cuộc chạy đua, nỗi ám ảnh điểm số và thành tích nhen nhóm vào đám trẻ con từ khi chúng chỉ mới bập bẹ gò từng nét chữ.

Nhưng tiểu học ở Anh thì khác, chúng học thông qua những trò chơi nhiều màu sắc, được chạy nhảy nô đùa và thỏa thích làm theo ý mình mà không bị giáo viên gò ép phải ngồi ngay ngắn vào bàn tập viết. 

Con nít thì ở nước nào cũng quậy như nhau, có chăng chúng trưởng thành hơn đôi chút mà thôi. Như thằng nhóc Fisher chồ vụp lấy con búp bê barbie mà con bé Susan Hall mới vừa lấy ra từ cặp sách còn chưa kịp khoe với chúng bạn: 

"Ồ mầy mấy tuổi rồi mà còn chơi cúp bế vậy Hall?

"Rồi thằng nhỏ xé phựt chỏm tóc màu vàng của cô búp bê barbie bận đầm hồng xinh xắn, giờ đây đã hết xinh với cái đầu bị giựt đứt ra khỏi thân. Con nhỏ khóc ré lên:"Trả lại cho mình, trả lại cho mình, cô ơi Fisher lấy đồ chơi của con!

"Thằng nhóc khăng khăng với cô Brown nó chỉ muốn mượn con búp bê để chơi cùng, cái đầu đứt ra vẫn gắn lại vô cái thân nguyên vẹn được đó thôi, nó có làm hư gì đâu. Nhưng con bé Hall khóc mãi mới nín, nhất quyết không nhận lại con búp bê với lời xin lỗi của thằng nhỏ dù cô Brown hết lời khuyên lơn:"Thằng Fisher làm dơ làm hư barbie rồi, con không chơi nữa, cô kêu nó đền cho con đi."

Hết cách, cô Brown đành phạt nhóc Fisher không được ngủ cùng các bạn trong giờ nghỉ trưa, cho khuất mắt con bé để mong nó quên đi cái lỗi tài đình là làm dơ con barbie của nó, những mong sao đến chiều hai đứa nhỏ có thể làm lành.

Fisher bị cô cho đứng một mình trong phòng trống kế bên đúng 5 phút là có tiếng xả s.ú.n. g đầu tiên ở bệnh viện cách đó 6 dãy nhà.

Cô Brown lo đánh thức đám trẻ trong lớp dậy, cho chúng nắm tay xếp thành hàng đi về phía phòng thể dục thì nhác thấy nhóc Fisher len qua đám trẻ nít, chạy ngược hướng di tản về phía nhà vệ sinh.

"Fisher, Fisher, không phải hướng đó! Cô ở đây nè con! Quay lại Fisher!" Nhưng thằng nhỏ chạy tót. Giật mình nhưng đâu thể bỏ lại cả chục đứa nít còn chờ cô phụ trách dắt tay ở đây, cô nói với theo anh cảnh sát Cook đang hăng hái hướng dẫn qua loa cầm tay ở đầu khúc quanh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!