Giselle và Matt chạm mặt ngay dưới chân Cầu Thang Lớn vào lúc 5:15, khi cô đi từ Thư viện đến còn cậu thì vừa chạy vào từ lớp Chăm sóc sinh vật huyền bí hơi
-gần bìa rừng.
"Selly cậu đoán xem bài đầu tiên giáo sư Abbott dạy con gì?" Tóc đen hỏi khi tụi nó hì hục leo từng bậc cầu thang.
"Ờ... Bowtruckle?"
"Không phải, là Porlock! Nol nói nó thà chăm Puffskein còn hơn là chăm mấy con chăn ngựa này!"
Porlock là loài thú hai chân có nhiệm vụ bảo vệ ngựa, sống trong đống rơm chuồng ngựa hoặc ở giữa đàn ngựa mà chúng bảo vệ. Porlock có một lớp lông xù xì, thô ráp màu đỏ nâu, bước đi trên hai móng guốc chẻ đôi. Chúng ăn cỏ, là loài vật hiền lành nhưng thiên tính không tin tưởng con người.
"Porlock chỉ hơi xấu hổ nên ban đầu sẽ lẩn trốn chúng ta, cậu cứ cho nó ăn cỏ vài ngày là nó chịu làm quen với cậu mà."
"Nhưng Milo không thích, nó cứ sủa inh ỏi con Porlock mà tụi tớ được phân công, làm con Porlock trốn lủi không chịu ló đầu ra."
Này thì Giselle bó tay, con ch. ó Milo yêu ghét chẳng thể nào đoán được.
Tụi nó vừa nói cười vừa leo lên tầng 6, đi qua Phòng Cúp rồi đi tiếp lên lối cầu thang dẫn đến Phòng Hiệu trưởng. Leo cầu thang nhiều đến độ Giselle thở hổn hển, Matt lại được dịp cười nhạo.
Đến khi tụi nó đứng trước bức tượng cú ở cuối hành lang cao nhất của trường, Matt nói với bức tượng:
"Kem quế hồi."
Bức tượng xoay vòng để lộ ra lối đi dành cho một người, Matt đi trước Giselle theo sau, bước thêm 14 bậc nữa là tụi nó đứng ở một căn phòng hình tròn vô cùng rộng lớn sáng sủa.
Ấn tượng đầu tiên của cô về căn phòng này chính là nhiều tranh quá, mà ai cũng đang ngủ cả. Ấn tượng thứ hai là về rất nhiều đồ vật lớn nhỏ bày trên các bàn và kệ khắp căn phòng, các tạo tác pháp thuật bằng bạc, vàng, đồng to nhỏ kỳ lạ.
"Nào đến đây, đến đây," cô hiệu trưởng Roxanne Nichols đang cầm một vật bằng bạc nhìn như cân tiểu ly của Muggle, kê sát cặp kính lão mà săm soi.
"Chào cô hiệu trưởng ạ."
"Chào cô ạ."
"Chào các trò," bà giáo đặt vật bằng bạc đó xuống bàn, chỉ vào hai cái ghế bên cạnh, "Nào ngồi xuống đi, cứ tự nhiên." Rồi bà cũng ngồi vào chiếc bàn gỗ chạm khắc vô cùng tinh xảo. "Các trò có biết tại sao ta gọi các trò đến đây không?"
"Thưa giáo sư, có phải là vì chuyện ở Rừng Cấm không ạ?" Matt dò hỏi.
Qua cặp kính lão bà giáo trìu mến nhìn bọn nó, nhưng Giselle lảng tránh ánh mắt bà, giả vờ hơi nhìn chếch qua cái cân tiểu ly. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với bà hiệu trưởng như vậy, sợ rằng một phù thủy quyền năng như bà có thể nhìn ra điều gì đó chăng.
"Đáng nhẽ khi chuyện xảy ra đầu tiên ta nên đến thăm hỏi các trò mới phải, nhưng chúng ta cần phải tôn trọng quy trình của Bộ Pháp thuật."
Chúng ta tôn trọng quy trình của họ mà họ có tôn trọng lời khai của chúng ta đâu, Giselle kháng nghị trong lòng.
"Vậy trò Burrows, nếu không phiền, ta muốn nghe chính miệng trò kể lại diễn biến lúc đó."
Thế là 10 phút sau đó cả căn phòng hình tròn chỉ còn tiếng Matt tường thuật lại. Giselle hết nhìn cái cân tiểu ly thì chuyển sang ngắm nghía các bức tranh ngủ gà ngủ gật.
"Vậy còn trò Gibson, suy nghĩ của trò như thế nào?"
Giselle buộc phải nhìn vào bà hiệu trưởng: "Thưa giáo sư Nichols, em bất tỉnh gần như toàn thời gian, chỉ tỉnh lại ngay lúc sét đánh xuống thân cây. Diễn biến sau đó em chứng kiến đều giống như Matt ạ."
"Ta nói là suy nghĩ của trò kìa, trò Gibson ạ." Rồi chừng như biết cô trò chuẩn bị đáp gì, bà giáo già tiếp: "Suy nghĩ thật của trò, thứ gì mà trò không kể với Thần Sáng, trò cứ nói hết ra đi."
Giselle có cái xúc động muốn kể cho giáo sư Nichols nghe rằng mình đã làm túi m.á. u cho mặt cây từ 3 năm trước.
"Em nghĩ giáo sư Norman là bị Morgenstern nguyền rủi mới lão hóa nhanh vậy ạ," nghe Giselle nói Matt sửng sốt một chút, "Còn người đàn ông mặt sẹo c.h.ế. t có lẽ là vì thực hiện nghi lễ yêu cầu phải thế."
Hiệu trưởng nhìn cô trầm ngâm: "Giờ ta hiểu tại sao giáo sư Conner với giáo sư Khan thích trò đến vậy. Giáo sư Norman trước khi nghỉ hưu cũng từng khen trò trước mặt ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!