Chương 183: Nỗi lo về O.W.L

Tiết đầu tiên của năm học mới chính là Biến hình, học cùng Hufflepuff. Dù bọn nó vào lớp sớm đến 10 phút nhưng vị giáo sư mới đã đứng chờ sẵn, mỉm cười nhìn mặt từng đứa. Khi nhìn đến Giselle thì tỏ vẻ bất ngờ sững lại một chút.

Cô đã quá quen với phản ứng này, điều đó có nghĩa đối phương biết bà Sophia Liu.

Khi đám nhóc đã đến đông đủ, giáo sư Alba Kenworthy bắt đầu bằng việc điểm danh, đều nhìn kỹ mặt để nhớ tên. Khi đọc đến tên Matt thì mỉm cười với cậu, còn khi đọc đến tên Giselle thì dừng lại giây lát.

Cả lớp học vẫn im phăng phăng dõi theo vị giáo sư mới khi bà bắt đầu lời phát biểu đầu tiên:

"Chào các trò, tôi là Alba Kenworthy, sẽ giảng dạy bộ môn Biến hình cho các trò trong năm này, và hi vọng là cả những năm sau nữa. Đầu tiên phải công nhận là các đồng nghiệp trước của tôi, dù tốt dù xấu, đều rất tâm huyết với chuyên môn giảng dạy của mình. Tôi đã đọc qua báo cáo lớp, thấy rằng các trò có nền tảng tương đối vững chắc ở thuật Biến hình.

Nhưng nhiêu đó là chưa đủ với kỳ thi quan trọng mà các trò sắp phải đối mặt trong năm này."

Giáo sư dừng một chút sau khi nói cả một tràng dài, mà Giselle cảm tưởng như bà giáo đã mệt hết hơi vậy.

"Vì thế, tôi nghĩ chúng ta cùng đồng thuận rằng chúng ta cần sát cánh qua một năm khó khăn này cùng nhau. Dĩ nhiên, nếu các trò cố gắng hết mình, đừng lơ là bài tập về nhà, đừng đi chơi với Thần Ngủ trong các giờ lên lớp và chú trọng thực hành, tôi tin rằng lớp chúng ta sẽ qua O.W. L được hết thôi. Cũng không phải bất khả thi phải không nào?"

Vài đứa gặp vấn đề với tập trung thời gian dài như Douglas than khẽ.

"Về phần giáo án năm này, chúng ta sẽ học thêm cỡ một tá phép biến hình từ vô tri thành hữu tri và từ hữu tri thành vô tri, nhưng quan trọng hơn, bắt đầu tiếp xúc với các phép thuật Chuyển Đổi, Biến Mất đầu tiên trong hành trình học tập thuật Biến hình của các trò. Và phải nói là các hệ phép đó sẽ để lại hậu quả khủng khiếp nếu các trò không chú tâm đấy."

Đám nhóc đều thấy áp lực đè nặng lên vai.

"Mở màn nhiêu đó đủ rồi. Các trò giở sách ra trang 23, thuật Biến Mất cơ bản."

Một tiếng rưỡi sau đó tụi nó gần như chỉ xoay vần quanh mớ lý thuyết, quy trình vẫy đũa và phương trình cân bằng của thuật Biến Mất. Đến khi Giselle nộp lên bài giải phương trình đầu tiên, giáo sư Kenworthy gật đầu tỏ vẻ khen ngợi rồi +3 cho Gryffindor. Còn 1 tiếng tiếp theo thì bắt đầu luyện tập làm biến mất mấy đồ vật nhỏ mà tụi nó tìm được trong chính cặp sách của mình, nào là cây bút lông vấy mực, mấy viên bi Gobstones, một chiếc vớ lẻ hay mấy thỏi son.

Tụi nhỏ cầm đũa phép mà cứ như người mớ, vừa vẫy đũa vừa tập trung tinh thần như thể trước mặt chỉ là khoảng không trống rỗng chứ không có cái vớ thối nào nằm đó. Còn kết quả của thuật Biến Mất á? Thì nó biến mất chứ gì nữa. Nếu nó vẫn chình ình trước mắt mình thì nó không hiệu quả rồi.

"Huhu giáo sư Kenworthy còn khó hơn Bà Mèo hay giáo sư Norman nữa," tụi nhỏ khóc than khi cùng nhau chạy vọt về sảnh đường cho kịp bữa trưa.

"Tớ bắt đầu nghĩ mình không đạt O.W. L Biến hình rồi," Nol cũng ủ rũ không kém.

"Vậy thêm một tin không tốt nữa nè," Ive dộng mớ sách lên bàn làm mấy cái ly tách nảy lên, "Cậu cũng không đạt O.W. L Lịch sử nổi đâu."

"Cái quỷ gì?" Nol ngó cuốn "Phân tích chi tiết 73 điều lệ của Quy chế Bí Mật" trên chồng sách của Ive, "Cậu còn có thời gian cho câu lạc bộ luật nữa hả?"

"Tài liệu tham khảo cho bài luận về nhà của giáo sư Eyler!" Cô bé quát lên, "Nếu cậu không muốn phải ở lại lớp vì môn Lịch sử thì nhớ mà căng mắt lên trong suốt năm này đấy!"

Nói rồi quơ đại mấy món đồ ăn tả pí lù cho vào đĩa mình rồi chạy ù sang dãy bàn Ravenclaw.

"Ủa làm chi cực vậy? Sao cô nàng không lấy đồ ăn trên bàn Ravenclaw luôn cho rồi?"

Sao tên nhóc này tập trung vào cái không cần tập trung không vậy, Giselle chán chả buồn nói.

"Là do Ive bị stress quá đó," Amy lắc đầu, "Cậu đừng suốt ngày kiếm chuyện cãi nhau với Ive nữa."

"Tớ có cãi gì đâu?" Nol chẳng hiểu ra làm sao.

"Haizzz tớ mà là Ive chắc tớ nổi điên từ đời nào rồi," Linda cũng lắc lắc đầu ra vẻ thông cảm cho cái tình cảnh vô cùng tréo ngoe khi IQ của bạn thì cao ngất ngưỡng mà lại vớ phải thằng bạn đầu đất.

"Là sao nữa... Sao cái gì cũng là tớ hết vậy!" Nol tức tối chẳng thể hiểu nổi đám con gái, lại cắm đầu chiến đấu với đồ ăn.

"Mà năm nay chúng ta phải thi O.W. L rồi, mấy cậu không thấy lo sao?" Mặt Douglas vẫn bầu bĩnh, có chăng là mũi đã hết ửng đỏ sụt sịt, cũng không còn lấm tàn nhang nữa.

"Lo, sao không lo! Lo từ năm ngoái rồi kìa!"

"Mấy em lo mà tập trung cho năm này đi," chị Eda nghe thế chen vào, "Chứ như anh Eli đó, đạt có 5 O.W. L nên xém bị ba chị tống cổ khỏi nhà luôn."

Hóa ra đây là lý do tóc đỏ suýt nữa thì ngủ bờ ngủ bụi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!